Chương 48

Sau khi cúp máy, Hạ Chi Mạt mang đồ mới mua lên tầng, cô thay một bộ đồ khác rồi bắt một chiếc taxi về nhà.

Hôm nay đúng là cái ngày quái quỷ, cô đυ.ng mặt bạn gái của Mạc Nam Trần, lại còn trở thành bạn bè với cô ta nữa chứ.

Về đến ngôi biệt thự nhỏ ba tầng của mình, Hạ Chi Mạt còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy người đàn ông đang ngồi nhàn nhã trong phòng khách. Hai con mắt suýt chút nữa thì rớt ra khỏi hốc mắt, cô vô thức dụi dụi mắt những mấy lần, lại chớp chớp mắt thêm mấy lần nữa, phát hiện cô hoàn toàn không bị ảo giác.

“Tiểu Mạt à, con cứ đứng ngoài cửa làm gì thế, Nam Trần đã đợi con lâu lắm rồi.” Đường Oản nhìn đứa con gái đang đứng ngây ngốc, bà vẫy tay gọi cô.

“Mẹ, sao anh ta lại xuất hiện trong nhà mình?” Hạ Chi Mạt chỉ vào người đàn ông đang ngồi trên sô pha, cô vừa mới cúp điện thoại với anh còn chưa đầy một tiếng trước, thế mà hiện giờ anh ta lại đang ngồi chễm chệ ở nhà cô rồi!

Đường Oản nhìn động tác vô lễ của cô, bà chau mày: “Tiểu Mạt, con ăn nói kiểu gì thế, Nam Trần cố ý tới thăm con đó.”

Cô không tiếp nhận nổi, còn chưa tới một tiếng cơ mà, mẹ cô đã bị người đàn ông trước mặt thu phục rồi, lại còn gọi anh ta thân mật như thế, cô chỉ đành trợn mắt nhìn người đàn ông đang ngồi ung dung đĩnh đạc đó.

“Mạc Nam Trần, anh có muốn giải thích gì không?”

Mạc Nam Trần bình thản nhếch môi, nở ra một nụ cười khéo léo: “Tiểu Mạt, quan hệ của chúng ta đã tới bước này rồi mà em vẫn không muốn nói cho dì biết, anh chỉ đành mạo muội tới đây thôi.”

“Khoan khoan, anh lên đây với tôi một lát.” Hạ Chi Mạt vội vàng ngắt lời Mạc Nam Trần, bất kể anh có đồng ý hay không, cô vội kéo anh lên tầng.

Mạc Nam Trần nhìn ánh mắt đầy nghi ngờ của Đường Oản, anh nở một nụ cười cưng chiều dung túng, vừa hay Hạ Chi Mạt cũng nhìn thấy, da gà da vịt trên người nổi hết cả lên, bước chân càng nhanh hơn ban nãy. Cô dứt khoát kéo anh vào phòng rồi tiện tay đóng cửa lại.

Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh: “Mạc Nam Trần, ngay bây giờ, anh lập tức cho tôi một lời giải thích hợp lý đi, nếu không tôi sẽ quẳng anh ra ngoài cửa sổ đấy!”

“Giải thích gì cơ, tôi chỉ là tới chào hỏi mẹ vợ theo đúng lẽ thường thôi, có vấn đề gì sao?”

“Đồ khốn, tôi sẽ gϊếŧ anh trước đấy!” Hạ Chi Mạt bắt đầu nổi điên.

Mạc Nam Trần cảm thấy cô đang chuẩn bị nổi giận, không hề có dáng vẻ đùa giỡn: “Ai bảo cô không chịu đưa tôi đến, tôi chỉ có thể dùng thân phận bạn bè để đến đây thăm thôi.”

“Hôm nay tôi còn gặp bạn gái của anh đấy.”

Hạ Chi Mạt hít sâu một hơi. Cô cố gắng nén cơn tức giận của mình xuống, sợ là giọng nói của mình quá lớn, người ở bên ngoài sẽ nghe thấy được.

Cô bước đến trước mặt anh, nói bằng một giọng uy hϊếp: “Lần sau anh còn làm mấy chuyện không báo trước như thế này thì tôi sẽ nói chuyện của chúng ta cho cô ta.”

“Tùy cô thôi.” Mạc Nam Trần tỏ vẻ không quan tâm, đảo mắt nhìn đồ đạc trong nhà.

Cô nhìn thấy ánh mắt kia của Mạc Nam Trần, cô lập tức biến thành một con gà mái đang bảo vệ ổ của mình. Cô dang hai tay chắn trước mặt anh: “Mạc Nam Trần, anh đang nhìn cái gì thế?”

“Không có gì, chỉ là không ngờ cô lại quá…” Anh dừng lại một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, chậm rãi nói ra hai chữ “trẻ con”.

Cả căn phòng cô đều được trang trí màu hồng nhạt, còn có rất nhiều gấu bông, trên tường cũng dán kín những bức tranh hoạt hình.

Gương mặt Hạ Chi Mạt bỗng đỏ rực lên. Cô thẹn quá hóa giận nói: “Anh quan tâm làm gì, mấy đồ này không phải do tôi sắp xếp đâu. Tất cả là mẹ tôi đấy, mẹ tôi ép tôi phải trang trí như vậy.”

Cô không hề bánh bèo như vậy, chắc chắn không.

Có gì đó sai sai. Bây giờ không phải là lúc nói về mấy chuyện này: “Mạc Nam Trần, anh vừa mới nói gì cơ?”

Dường như Mạc Nam Trần vừa nhìn thấy một đồ vật nào đó rất thú vị. Anh đưa tay ra cầm một cái khung ảnh lên. Trong bức ảnh là một cô gái khá trẻ cầm trong tay một bó hoa hướng dương, buộc một kiểu tóc đuôi ngựa rất buồn cười.

Cô cái cười rất vui vẻ, lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ.

Vừa ngây thơ vừa trong sáng…

Hạ Chi Mạt đang suy nghĩ ý trong lời nói của anh. Vừa không chú ý một cái là anh đã cầm khung ảnh lên mất rồi. Lúc này cô giống như một con mèo nhỏ bị đạp vào đuôi, vội vàng cướp lấy khung ảnh trong tay anh, lo lắng giấu ra sau lưng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên: “Anh không biết rằng đến phòng của người khác thì không được tùy tiện động vào đồ đạc của người ta hay sao?”

“Cô không phải là người khác.” Mạc Nam Trần nói một câu làm cô không thể phản bác lại được.

Không phải người khác? Là vợ sao? Hạ Chi Mạt nghĩ như thế, toàn thân cô cảm thấy khó chịu. Anh luôn biết cách làm cho đầu óc cô nổ tung dù là những chuyện nhỏ nhặt như thế này: “Chẳng phải anh luôn nhớ mãi không quên người bạn gái cũ của anh sao? Không sợ cô ấy đau lòng đến chết à?”