Chương 4: Đối sách

Trong nhà Giang Thiên Hữu.

Thẩm Quân ở trong phòng tắm, đèn phòng tắm phát ra ánh sáng nhu hòa. Cậu nhìn khuôn mặt có tính xâm lược trong gương, chán nản thở dài.

Cậu đứng thẳng bất động một lúc lâu, sau đó chậm rãi cầm lấy bao tay y tế đã chuẩn bị sẵn trên bồn rửa. Cậu xé mở túi, nhanh chóng mang lên bao tay màu trắng quen thuộc.

Thẩm Quân nhìn thân thể trần trụi trong gương, chạy nhanh nhắm hai mắt lại. Cái túi da này cùng bản thân Giang Thiên Hữu giống nhau, thật làm người chán ghét. Trên mặt cậu lộ ra vẻ chán ghét, muốn nhắm mắt lại bỏ qua nhưng cố tình cậu lại chiếm cứ thân thể làm người chán ghét này, bất đắc dĩ còn phải tắm rửa sạch sẽ cho nó.

Thẩm Quân đặt chân trên nền gạch men lạnh lẽo, đưa tay vặn vòi hoa sen, hơi nước nhanh chóng lan ra khắp phòng tắm. Cậu mang bao tay, giống như tiêu độc, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, máy móc hoàn thành nhiệm vụ tắm rửa. Chờ tắm rửa xong, cậu tháo bao tay ra, thuận tay ném vào thùng rác.

Trong phòng khách, Giang Thiên Hữu ngồi trên sô pha, vắt chéo chân. Trên bàn trà, quyển 《 Thương Hàn Luận 》 mở ra, bên cạnh đặt một chồng giấy A4. Giang Thiên Hữu một tay chống cằm, tay còn lại nhanh như chớp sao chép lại. Bởi vì thời gian dài không cầm bút, bàn tay lâu lâu lại truyền đến từng đợt tê dại.

“Mẹ nó, mệt chết lão tử rồi! Không viết nữa!” Giang Thiên Hữu tức giận, đem bút ném sang một bên. Nhờ Thẩm Quân ban tặng, làm anh lại lần nữa cảm thụ cảm giác bị chép phạt thời học sinh. Đúng lúc này Thẩm Quân mặc áo tắm dài từ trong phòng tắm bước ra.

Áo dài tắm của cậu thập phần hợp quy tắc, trước ngực được che chắn kín mít, bên dưới cũng không mảy may để lộ ra chút nào. Chuyện này nếu đổi lại là Giang Thiên Hữu, nhất định sẽ lộ ra xương quai xanh cùng nửa bắp chân.

“Nha, nhanh như vậy liền tắm xong rồi sao? Tắm có sạch sẽ không đó?” Giang Thiên Hữu đánh giá Thẩm Quân, âm dương quái khí nói, theo đó đem hai chân gác lên bàn trà.

Thẩm Quân ngồi một bên, cơ mặt căng cứng lại. Cậu quay đầu nói: “Anh yên tâm, tôi có thói quen ở sạch, nhất định sẽ đem anh tẩy thật sạch sẽ.”

Cậu liếc nhìn bản chép tay của Giang Thiên Hữu trên bàn trà. Chữ viết rồng bay phượng múa, chủ đánh qua loa, cậu tức khắc nhíu mày.

“Bất quá nếu anh có bệnh gì đó khó mở miệng, ví dụ như bệnh lây qua đường sinh dục gì đó, nếu không ngại thì hiện tại có thể nói cho tôi biết.” Thẩm Quân hơi hơi đem đầu ngã ra phía sau, dựa lên sô pha, bày ra tư thế phi thường thả lỏng.

“Tôi có thể dùng nước thuốc rửa sạch sẽ chỗ đó cho anh, cũng chú ý uống thuốc đầy đủ. Đều là người học y, mấy chuyện này chúng ta đều hiểu mà!” Cậu nói mấy câu đó không nhanh không chậm, hơn nữa còn để lộ ra mấy phần lạnh lùng, chỉ một giây thôi liền có thể chọc cho Giang Thiên Hữu xù lông.

“Cái gì? Cậu nói cái gì? Cậu mới có bệnh lây qua đường sinh dục!” Giang Thiên Hữu rít gào. Anh buông chân xuống, khoanh hai tay trước ngực: “Tôi nói này, tiểu tử cậu sao lại thiếu đòn như vậy chứ, nơi chốn tìm đánh đúng không!?” Giang Thiên Hữu cảm giác ngực bị đè nén, nhiều năm như vậy, anh chưa từng gặp qua người nào như Thẩm Quân, lần này xem như gặp được đối thủ.

“Đánh đi, có bản lĩnh anh liền đánh đi, cũng không có ai ngăn cản anh.” Thẩm Quân nói không cần nghĩ ngợi gì, thích ý đem hai tay để ra sau gáy.

Giang Thiên Hữu dùng sức ấn ngực vài cái, vô cùng buồn bực áp xuống hỏa khí, tâm nói bình tĩnh nha Giang Thiên Hữu, hiện tại còn không phải thời điểm động thủ, chờ đến khi bọn họ đem thân thể đổi lại lại nói sau, huống chi một quyền này nếu anh thật sự nện xuống, đánh còn không phải là thân thể anh hay sao? Một khi đem khuôn mặt đẹp trai của mình đánh cho bầm tím, vậy rất khó đi ra ngoài gặp người, huống hồ tình cảnh hiện tại của bọn họ khó khăn như vậy, khó đến mức anh không thể không cùng đối phương hợp tác hỗ trợ.

“Lão tử vẫn còn trẻ, chưa từng kết giao bạn gái, chỗ nào tới bệnh lây qua đường sinh dục chứ!” Giang Thiên Hữu đành phải nói như vậy. Vừa nói xong, đột nhiên cảm giác lỗ tai có điểm nóng lên, phỏng chừng có lẽ đỏ lên rồi. Cư nhiên ở trước mặt tiểu tử kia nói mình còn trẻ, chưa kết giao bạn gái, thật là một chút mặt mũi cũng không còn.

Thẩm Quân nghe xong chậm rãi từ sô pha đứng thẳng dậy. Cậu hơi hơi cúi đầu, đan mười đầu ngón tay vào nhau: “Nhìn không ra nha, không nghĩ tới anh quả thật là chẳng làm nên trò trống gì, chức trường thất ý, tình trường cũng là như vậy.”

“Cậu, CMN cậu......” Giang Thiên Hữu cảm giác bản thân sắp tức giận đến muốn nổ tung luôn rồi, hai lá phổi có thể nổ tung bất cứ khi nào!

Nhưng tiếp theo anh phản ứng lại thực mau, anh đột nhiên nhớ tới chuyện của Hứa Thiến Thiến hôm nay, vừa chuyển ý niệm liền nói: “Vậy còn cậu thì sao? Cậu có bạn gái không? Có cần báo trước cho tôi không? Tránh cho tôi tới lúc bất ngờ lại không có chuẩn bị, trở tay không kịp!” Giang Thiên Hữu nói, lộ ra nụ cười hài hước: “Tôi xem sư muội kia của cậu không tồi, hôm nay cô ấy tới tìm tôi, tựa hồ có chút ý tứ với cậu?”

Nghe đến đó, Thẩm Quân lập tức quay đầu lại, ánh mắt hiếm khi phát ra vẻ sắc bén, vội vàng nói: “Đừng có nói bậy, anh đừng có xằng bậy, cô ấy chỉ là sư muội của tôi!”

Giang Thiên Hữu thấy dáng vẻ cậu khẩn trương, lập tức lắc đầu: “Biết rồi biết rồi, chọc cậu thôi, ca là loại người đó hay sao?!” Anh thở dài một hơi: “Được rồi, chúng ta vẫn ngẫm lại đối sách cho tốt đi, cứ tiếp tục như thế này không phải biện pháp.”

Thẩm Quân nghe vậy liền rút một tờ giấy A4 bên cạnh Giang Thiên Hữu, cầm bút vội vàng viết cái gì đó. Cậu cúi đầu, vừa viết vừa nói: “Chúng ta đem tình huống lẫn nhau viết kỹ càng tỉ mỉ ra, có thể nghĩ ra được cái gì đều viết ra hết. Viết xong thì nhìn kỹ lại, xem có cần bổ sung cái gì không, một khi xuất hiện tình huống gì đó bất ngờ hoặc là trong lúc làm việc không thể trả lời, không thể liên hệ được với nhau liền xem nội dung trên tờ giấy này.”

Giang Thiên Hữu nhìn dòng chữ nhỏ thẳng tắp, tinh tế của Thẩm Quân trên giấy, không nhịn được tán thưởng: “Biện pháp này thực tốt!”

--

Hôm sau, phòng khám Trung y.

Sáng sớm 7 giờ rưỡi, Thẩm Quân cầm chìa khóa phòng làm việc, mở cửa ra dọn dẹp. Tối hôm qua Giang Thiên Hữu có nói qua với cậu, chủ nhiệm Lý vào thứ Hai, Tư, Sáu hàng tuần sẽ có mặt ở phòng khám, thứ Ba, Năm sẽ không đến, các thành viên còn lại trong khoa ngày thường đều làm việc ở các phòng khác, chỉ có mình anh cố định ở chỗ này, mọi công việc lớn nhỏ trong phòng khám đều do Giang Thiên Hữu phụ trách.

Ngày hôm qua người quá nhiều, cậu còn chưa kịp cẩn thận quan sát. Phòng khám bên này trang hoàng theo phong cách Trung Quốc cổ điển, trên tường treo các loại tấm biển, “Hạnh lâm đào lý”, “Thuật diễn kỳ hoàng”… còn có một dãy các loại bằng khen treo trên tường.

Thẩm Quân mang lên bao tay y tế, cầm cái chổi đem phòng khám quét dọn qua một lần, theo sau cầm lấy cây lau nhà bắt đầu lau nhà. Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, là nam bác sĩ ngày hôm qua hướng cậu nháy mắt ra hiệu.

Cậu thanh niên để một đầu tóc xoăn, dáng người không cao lắm, đôi mắt tròn nhỏ. Cậu hướng Thẩm Quân cười cười, nụ cười có chút ngây thơ: “Nha, thực khó thấy nha, sớm như vậy anh liền tới quét dọn!” Cậu vừa nói vừa tiến về phía Thẩm Quân.

Sau khi cậu ta tới gần, Thẩm Quân nhìn bảng tên trên ngực cậu ta, đã biết tên của cậu —— bác sĩ Đan Siêu.

“Vâng, chào buổi sáng, bác sĩ Đan.” Thẩm Quân lễ phép chào hỏi, tiếp tục nắm chặt cây lau nhà, cũng không ngẩng đầu lên.

Ai ngờ lời chào này lập tức làm cho Đan Siêu tại chỗ sửng sốt. Cậu giơ hai tay lên, vẻ mặt cường điệu: “Sư huynh, anh làm sao vậy? Khó trách ngày hôm qua em đã cảm thấy anh không thích hợp!”

Theo sau cậu quay chung quanh Thẩm Quân, đầu lắc tới lắc lui, lẩm bẩm: “Nhìn không có vấn đề gì nha, vẫn là sư huynh đẹp trai bức người của em mà!”

Thẩm Quân vội vàng lui về phía sau vài bước, vẫn bị Đan Siêu nhìn theo, trong lòng nảy lên một trận phiền lòng. Cậu đành phải dừng tay, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Có vấn đề gì sao? Hay là trên mặt tôi có cái gì?”

Đan Siêu không nói chuyện, nghe vậy lập tức tiến lên vài bước, cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Quân, lại đánh giá phòng khám một vòng. Không bao lâu sau, cậu liền phát hiện chính giữa bàn làm việc đặt một chồng giấy thật dày, đó là dưới sự ép buộc của Thẩm Quân, Giang Thiên Hữu suốt đêm viết cho xong.

“A, sư huynh, anh quả nhiên không thích hợp!” Đan Siêu đi đến trước bàn, cầm lấy chồng giấy, nghiêm túc lật từng tờ một lên xem, chữ là kiểu chữ qua loa quen thuộc của Giang Thiên Hữu: “Ngay cả sao chép sách đều tích cực như vậy, một đêm liền viết xong, đến tột cùng là anh xảy ra chuyện gì vậy?!” Đan Siêu đầu tiên là lắc đầu, tiếp theo lại phát ra vài tiếng chậc chậc.

Thẩm Quân bị một loạt hành động của Đan Siêu làm cho phiền lòng, dứt khoát đem cây lau nhà ném sang một bên, nghi hoặc hỏi: “Cậu nói cho rõ ràng, đến tột cùng tôi không thích hợp chỗ nào?”

Đan Siêu buông tập sao chép trong tay ra, quay lại nhìn Thẩm Quân, nghiêm trang nói: “Sư huynh, trước giờ anh chưa bao giờ gọi em là bác sĩ Đan, anh đều kêu ngoại hiệu của em, Đan Mông Thối, ngoại hiệu này là anh đặt cho em hồi còn đi học!” Đan Siêu nói, chậm rãi nheo nheo mắt.

Thẩm Quân thầm nói, chuyện ngoại hiệu này thật đúng là chuyện Giang Thiên Hữu có thể làm ra.

“Thời điểm tâm tình tốt, anh cũng chỉ kêu em là Siêu Nhi.” Đan Siêu nói tới chỗ này, trong ánh mắt tràn ngập mê mang cùng nghi hoặc: “Còn có chuyện chép sách này, lão Lý yêu cầu anh làm cái gì đó, mặc kệ là nghiên cứu khoa học hay chuẩn bị tài liệu, trước giờ anh đều nộp trễ hoặc nộp vào hạn cuối cùng, chưa bao giờ thấy anh tích cực như vậy!”

Thẩm Quân ở trong lòng hừ lạnh, đây là kết quả tối hôm qua cậu ép buộc Giang Thiên Hữu viết, bằng không không biết anh ta sẽ kéo dài tới khi nào. Bất quá chuyện này cũng giống như cậu nghĩ, Giang Thiên Hữu vẫn luôn cà lơ phất phơ như vậy, trước nay đều là loại thái độ này, đối với công tác hay nghề nghiệp đều cực kỳ không nghiêm túc.

“A, tối hôm qua nhàn rỗi nhàm chán, tôi liền viết cho xong.” Thẩm Quân trả lời. Cậu phỏng đoán đáp án này tương đối phù hợp với hình tượng Giang Thiên Hữu.

Quả nhiên, Đan Siêu nghe xong, bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu. Cậu bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Bất quá, sư huynh này, ngày hôm qua anh nói bệnh nhân kia ‘không có gì bất thường’ là chuyện như thế nào? Không phải anh cố ý chứ?” Cặp mắt nhỏ của Đan Siêu sáng lập lánh. Thẩm Quân nhìn ra, biểu tình Đan Siêu thay đổi, rõ ràng cậu ta hỏi chuyện mang theo vài phần cẩn thận.

“Cậu nói vậy là có ý gì?” Thẩm Quân hỏi ngược lại, cảm thấy lời Đan Siêu có ẩn ý gì đó.

Đan Siêu ngượng ngùng cười hắc hắc, sau đó chà xát tay: “Là bởi vì chuyện thi thăng cấp sao? Anh chậm chạp không chịu thi thăng cấp, mặc cho dì nói như thế nào cũng không chịu thi. Dì ấy để lão Lý ở bên này gia tăng áp lực cho anh, anh liền dùng phương pháp này tới đối phó với lão Lý...... Đúng không?” Giọng cậu càng nói càng nhỏ.

Nói tới đây, Thẩm Quân ở trong lòng phát ra một tiếng cảm thán, chính xác mà nói là một loại khinh miệt. Theo hiểu biết của cậu, tuổi của Giang Thiên Hữu so với cậu lớn hơn hai tuổi, đến bây giờ chức danh chuyên môn đều không phải phó cao, ấn theo tuổi tác tính lên, rất có thể không phải liên tục học lên thạc sĩ. Rõ ràng theo tuổi tác của anh ta đã phải thăng cấp rồi, vậy mà lại cố tình không thăng cấp, thật sự quá mức kém cỏi, đúng là đồ không học vấn không nghề nghiệp.

Thẩm Quân không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoát không trả lời, cúi đầu cầm lấy cây lau nhà tiếp tục lau.

Đan Siêu thấy vậy, một tay chụp lêи đỉиɦ đầu, thầm nói ‘Tiêu rồi, tiêu rồi, mình lại nói sai rồi.’