Chương 89.2

“Ta xin lỗi, Lily.”

"Và?"

“…Xin hãy tha thứ cho ta.”

“Còn Charlotte thì sao?”

“Charlotte… ta thực sự xin lỗi.”

“Cho đến giờ bà quấy rầy tôi còn chưa đủ hay sao, thậm chí hôm nay bà còn cố đầu độc tôi.”

"…Tôa thực sự xin lỗi."

“Đã có lúc bà buộc tội Charlotte là kẻ ăn trộm.”

“…Cái đó …”

“Huu, bà Seymour…”

Tôi thở dài và hỏi với nụ cười nhân từ nhưng lạnh lùng.

"Bà có tin điều này không?”

“……?”

“Bà thực sự ngu ngốc khi tin rằng nếu bà quỳ xuống và cầu xin thì bà sẽ được tha thứ cho tất cả điều mình làm.”

“…Cái…Cái gì…?”

Bà Seymour có vẻ sốc và vai bà run rẩy. Đôi mắt bà ấy rung rinh như những ngọn nến trước gió. Tôi nói với giọng rất đáng thương.

“Tất cả chỉ là lời nói đùa thôi, bà Seymour. Không đời nào tôi có thể tha thứ cho bà được.”

Sự tha thứ không phải là một nghĩa vụ phải làm.

Nó không đẹp cũng không cao quý.

Đó chỉ là sự thương xót được ban cho vì người đó đang mong muốn điều đó.

Vậy nên tha thứ hay không là tùy ở tôi.

“Và xin lỗi, bà Seymour. Tôi không có ý định gϊếŧ bà ngay lập tức. Điều đó sẽ quá nhàm chán.”

“S-Sao mày dám lừa tao chứ?”

“Lừa bà thì có gì to tát? Chẳng phải việc đó lương tâm hơn nhiều so với việc cố gắng đầu độc một người bệnh để gϊếŧ họ ấy sao?”

“……!”

Lúc đó, bà Seymour nao núng, cảm thấy lương tâm hối hận. Sự hoang mang thoáng qua hiện lên trên gương mặt bà.

Nhưng tôi biết phản ứng đó không xuất phát từ cảm giác hối hận thực sự đối với tôi.

Bà Seymour chỉ tiếc rằng kế hoạch của bà ấy đã bị hỏng vì bà ấy không thể loại bỏ hoàn toàn Charlotte, và tôi đã chứng kiến

cảnh bà ấy đầu độc tôi.

Bà ấy chỉ đang đau khổ vì cuộc sống bà ấy có thể bị sụp đổ mà bà ấy đã gây dựng bao năm qua. Có lẽ bà ấy không cảm thấy một chút tội lỗi nào cả.

Cho dù tôi có chết dưới tay bà ấy thật thì bà ấy cũng sẽ không thương tiếc tôi một chút nào.

Bởi vì bà ấy là loại người như vậy.

“Linh hồn này là Somnia. Đó là một tinh linh mơ mộng.”

“…….”

Tôi giới thiệu bà ấy với Somnia, làn sương mù màu tím bao phủ tôi. Missus Seymour lẩm bẩm với vẻ hoài nghi.

“Thật nực cười… Làm sao mày có thể… Một đứa con ngoài giá thú không có dòng dõi lại lập khế ước với tinh linh…!”

Tôi trả lời bằng một giọng pha lẫn chút giễu cợt.

“Chà, về mặt tinh thần, không phải tất cả con người đều giống nhau sao?”

[ KHÔNG. ]

“…….”

Tôi hiểu. Tôi trả lời Somnia trong lòng rồi lại nói.

“Giờ đây bà sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của nỗi sợ hãi lớn nhất của mình, bà Seymour.”

“……!”

"Chúc ngủ ngon."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một làn sương mù màu tím bao trùm Missus Seymour. Bà Seymour vùng vẫy trong sợ hãi với khuôn mặt tái nhợt.

"Cứu cứu! Giúp tôi với!”

Bà cố gắng rũ bỏ đám sương mù, nhưng tất nhiên, đám sương mù đó đã vượt khỏi tầm kiểm soát của bà.

Một lúc sau, Somnia quay lại bên cạnh tôi. Bà Seymour nhắm đôi mắt lại. Bây giờ bà ấy sẽ lang thang qua một cơn ác mộng và tái diễn lặp đi lặp lại. Một khi tỉnh dậy, bà ấy sẽ không thể phân biệt được giữa thực và ảo, và cuối cùng sẽ phát điên thực sự.

[Ngài thực sự sẽ ổn với điều này chứ? Ngài không muốn gϊếŧ bà ấy à? ]

"Tôi không sao…"

Tôi vuốt ve Somnia và đến gần Charlotte. Khi tôi thư giãn, hai chân tôi khuỵu xuống. May mắn thay, vết thương trên trán Charlotte không lớn. Tôi thở phào nhẹ nhõm và nói tiếp.

“Trên đời này còn có thứ còn đau đớn hơn cả cái chết.”

Đó là gì, tôi biết rất rõ.

“…Dù sao thì, chúng ta cần gọi cho ai đó ngay bây giờ. Có lẽ Jane sẽ đến sớm… à…”

Máu của ai đó đã nhỏ xuống cơ thể bất tỉnh của Charlotte.

Không, đó là máu của tôi.

Ngay lập tức, máu trào ra từ miệng tôi. Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi trống rỗng.

…Chết tiệt, tôi nghĩ chất độc mà bà Seymour đưa cho tôi thực sự đang gϊếŧ chết tôi. Tôi nghĩ mình sẽ ổn vì tôi chỉ ăn một lượng nhỏ.

[ LILY…! ]

Somnia khẩn cấp gọi cho tôi.

Sau đó, cánh cửa bật mở, có người lao vào trong.

Tôi có thể nhìn thấy hình dáng của người đó thông qua tầm nhìn mờ ảo. Anh lao nhanh về phía tôi. …Ngay cả giữa lúc đó, thật buồn cười khi nghĩ rằng vòng tay của anh ấy thật ấm áp.

Tôi tập trung chút sức lực còn lại của mình và chỉ vào chiếc lọ pha lê đã rơi xuống sàn. Và tôi hầu như không mở miệng để nói.

“Chất độc… thuốc giải độc…”

Chẳng bao lâu, tầm nhìn của tôi trở nên tối đen lại.