Chương 7: Ăn đậu hũ

Cô quay lại, Trần Việt khá ngạc nhiên.

Thời tiết tháng 4 tháng 5 mát mẻ, cô ra vẻ lấy tay quạt gió, lạnh nhạt nói: “Từ Thanh Yến bảo tôi đến đây đợi anh ấy.”

Cô chủ động giải thích, tư thái kiêu ngạo như người nghe chính là tình địch của cô.

Trong lòng Trần Việt cảm thấy buồn cười, cố ý khô khan đáp lại, công thức hóa hỏi: “Uống gì? Vẫn như cũ à?”

Anh đã lấy dụng cụ pha chế ra rồi, Hi Hòa xua tay từ chối, bất lực nói: “Xin lỗi, Từ Thanh Yến không cho tôi uống rượu.”

Nói có vẻ rất đáng thương nhưng nụ cười trên khóe miệng kéo đến mang tai.

Trần Việt buồn cười: “Vậy uống gì?”

“À, cho tôi…”

Cô nhìn các loại đồ uống viết trên tường, suýt chút nữa nói không cần, đổi lời nói: “Một ly nước lọc đi.”

Ở quán bar gọi nước lọc không sợ bị truyền ra ngoài sao.

Trần Việt rót một cốc nước đá, đồng thời đưa khay rượu cho cô: “Đến cũng đến rồi, tiện thể giúp tôi đi, bàn 6.”

Muốn lấy sức lao động của cô.

Hi Hòa gật đầu: “Không sao, tiền lương theo giờ cứ tính của Từ Thanh Yến.”

Dù sao cô đang học toán, đương nhiên không thể làm không công.

Trần Việt cười như không cười: “Sau này cô nhất định sẽ là một người vợ tốt.”

“Cảm ơn, tôi cũng thấy như vậy.”

Khi Từ Thanh Yến đến đây, Hi Hòa đang bận rộn chạy lên chạy xuống trong quán bar vô cùng vui vẻ, thấy anh cuối cùng cũng đến, cô còn kích động chia sẻ tối nay mình đã bán được bao nhiêu đơn rượu: “Haha, tôi quả nhiên có khiếu kinh doanh.”

Từ Thanh Yến liếc mắt nhìn khu vực khách ngồi, rõ ràng có nhiều đàn ông hơn bình thường, hỏi cô: “Ai bảo em làm cái này?”

Không nghe ra sự bất thường trong giọng nói của anh, ngón tay cô chỉ vào ông chủ quán bar đang tán tỉnh mỹ nữ: “Anh ấy nói một mình không lo hết việc, bảo tôi thay anh làm.”

Trần Việt nhận thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, vừa quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt của Từ Thanh Yến, anh lập tức cảm thấy lạnh sống lưng: “… Tôi làm gì?”

Từ Thanh Yến hừ lạnh một tiếng, cầm lấy khay rượu từ tay cô rồi đặt lại trên quầy bar: “Đi thôi.”

“Ừ.”

Anh đi rất nhanh, Đặng Hi Hòa miễn cưỡng đuổi kịp, lực chú ý tập trung trên tay.

Từ Thanh Yến dắt tay cô.

Nhưng sao thời gian lại ngắn như vậy?

Vừa ra khỏi quán bar, gió lạnh thổi vào mặt, anh đã buông tay ra.

Nhìn nơi bị anh chạm vào, Hi Hòa lắc đầu tiếc nuối, hỏi anh: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lông mày của người đàn ông hơi nhăn lại: “Không phải em nói chưa ăn tối sao?”

Hi Hòa nói dối không đỏ mặt: “À ừ, đi ăn cái gì?”

Ở quán bar bận lên bận xuống, thật sự cô cũng đói.

Từ Thanh Yến dẫn cô đi ăn đậu phụ nướng.

Đặng Hi Hòa không giữ được bình tĩnh: “Sao anh tìm được cửa hàng này!”

Cô nhớ nhất món đậu phụ Tiểu Phương ở Lộc Giang, học đại học ba năm, cuối cấp ba cô cũng từng đến Hải Thành, tìm khắp đầu đường đến cuối ngõ cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng bán món này, cô đã từng thử qua đậu phụ tự nướng ở đó nhưng luôn cảm thấy thiếu chút hương vị.

“Anh Thanh Yến, anh thật tuyệt!”

Cô kích động là sẽ lảm nhảm nói lời vô nghĩa.

Từ Thanh Yến quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Ngồi xuống trước đi.”

“Ừ!”

Hai người ngồi xuống chiếc bàn dài, bà chủ cười tủm tỉm mang menu đến: “Em gái, em ăn gì?”

Đặng Hi Hòa cười còn tươi hơn bà ấy, gõ nhẹ vào menu chỉ vào một món: “Đậu phụ Tiểu Phương, lấy mười phần trước đi.”

Một phần là năm miếng.

Đêm nay, cô không ăn no sẽ không buông đũa.

Bà chủ gật đầu, nhìn về phía người bên cạnh: “Vậy bạn trai thì sao?”

Lời vừa nói ra, hai người đều sững sờ, Từ Thanh Yến nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi không ăn.”

Đặng Hi Hòa phụ họa theo: “Anh ấy không ăn khuya.”

“Hơn nữa anh ấy không phải bạn trai tôi.”

Cô cố ý giải thích, sợ anh nghĩ nhiều sẽ sinh nghi, dù sao đại sự vẫn chưa thành.

“Phải không, Từ Thanh Yến?”

Hi Hòa kéo tay áo anh.

Từ Thanh Yến cứng đờ, nhếch khóe miệng, kéo áo mình lại: “Đừng động tay động chân.”

“Ồ.”

Bà chủ ném trái bom đi nướng đậu phụ, để lại Đặng Hi Hòa một mình ứng phó tình huống xấu hổ này, cô bưng một đĩa hạt dưa đến đặt trước mặt anh: “Ăn hạt dưa, ăn hạt dưa đi haha.”

Tung tăng dáng vẻ giống chân chó, sau lưng chỉ kém không có đuôi chó.

Từ Thanh Yến bất lực cầm vài hạt dưa.

Chỉ mấy hạt.

Chắc cô cần phải nhảy mới đủ.

Mỗi lần dỗ anh xong luôn khiến Hi Hòa có cảm giác vô cùng thành tựu, cô vui vẻ chia sẻ với anh kinh nghiệm làm việc ngắn ngủi chưa đầy hai tiếng đồng hồ.

“Trần Việt thật keo kiệt, tôi chỉ trộm uống chút rượu đã ghi vào sổ nợ.”

“Nhưng rượu của anh ấy thật sự không tồi, về sau tôi sẽ thường xuyên đến.”

“Nhưng tôi có chút tò mò, sao một sinh viên học y như anh ấy không lo làm bác sĩ mà lại đi mở quán bar?”

Ríu rít, cả ba câu đều nói về Trần Việt.

Từ Thanh Yến không nhịn được nữa, ngắt lời cô: “Rốt cuộc em tới tìm tôi hay tới tìm anh ta?”

Hi Hòa chớp mắt: “Đương nhiên là anh.”

Cô tìm Trần Việt làm gì?

Cô không do dự trả lời, nhưng Từ Thanh Yến lại ngẩn ra: “Ồ.”

Trùng hợp bà chủ mang đậu phụ lên, anh hắt giọng, nói: “Ăn trước đi.”

“Ừ.”

Cô thấy khó hiểu, cầm đũa lên gắp một miếng đậu phụ vàng ươm, đôi mắt lập tức sáng lên, vô cùng chuyên chú tiêu diệt đống đồ ăn.

Từ Thanh Yến thầm thở dài.

“Thật sự rất ngon, anh không muốn nếm thử sao?”

“Em ăn đi.”

“Được rồi.”

Đặng Hi Hòa cũng không ép, thấy tâm trạng của anh có vẻ tốt, cô cả gan bắt chuyện: ”Từ Thanh Yến, Trần Việt nói anh đang làm gia sư.”

Anh đang cúi đầu đọc tin nhắn trên điện thoại, “Ừ.” một tiếng.

Giọng nói trầm thấp khiến Hi Hòa ngứa ngáy, cao giọng nói: “Vậy anh nhân tiện dạy tôi toán cao cấp đi!”

Đang lúc anh vui vẻ, cô vội vàng chớp lấy thời cơ đề nghị.

Từ Thanh Yến nhướng mi: “Nhân tiện?”

“Ừ!”

Cô gật đầu liên tục: “Tôi cũng có thể trả học phí cho anh, một giờ của anh bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp ba.”

Cô giơ ba ngón tay ra, vẻ mặt tự tin chắc chắn anh sẽ đồng ý.

Từ Thanh Yến không dao động: “Không.”

“Vì sao?”

Cô không cam lòng truy hỏi, trừng mắt tức giận nhìn anh: “Ngoại trừ chuyện học dốt.”

“Nói quá nhiều.”

Ríu rít không ngừng.

“Anh...”

Bị đả kích, Hi Hòa siết chặt nắm đấm, kiềm chế xúc động muốn bóp chết anh, quay đầu hừ lạnh một tiếng.

Mặc kệ anh.

Cô biến sự tức giận của mình thành sự thèm ăn, đắm chìm trong việc ăn uống, thề trước khi ăn no sẽ không mở miệng nói chuyện.

“Thanh Yến.”

Giọng nữ nhẹ nhàng, ngọt ngào.

Đặng Hi Hòa sờ miệng, xác nhận không phải do mình gọi.

Cô ngẩng đầu đang muốn nhìn xem là ai nói, đối phương đã chậm rãi bước đến, nở nụ cười nhìn Từ Thanh Yến: “Thật trùng hợp, gặp được cậu ở đây.”

Là một cô gái có dáng người thướt tha, mái tóc dài xõa tung, khuôn mặt trong sáng.

Là một hồ ly tinh điển hình.

Hi Hòa thật sự buồn nôn, nhưng may mà Từ Thanh Yến chỉ lạnh lùng gật đầu, cô nỗ lực giữ bình tĩnh.

Nhưng đối phương dường như không biết điều này, không ngừng hỏi: “Cuối tuần phải làm thực nghiệm, cậu đã có nhóm chưa? Nếu chưa có, cậu có thể đến nhóm bọn mình.”

Là bạn học, cận thủy lâu đài⁽¹⁾.

⁽¹⁾ Cận thủy lâu đài: chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.

“Đã có.”

“Nghe mọi người nói đậu phụ nướng ở cửa hàng này rất ngon, cậu thấy so với đậu phụ ở Lộc Giang thế nào? Nếu ngon mình cũng muốn ăn thử.”

Thậm chí Từ Thanh Yến là người Lộc Giang người ta cũng biết.

Hi Hòa tức giận đến mức bỏ ăn đậu phụ, mắt thấy cô gái kia định ngồi xuống bên cạnh Từ Thanh Yến, cô đột nhiên đặt đũa lên bàn “cạch” một tiếng.

Ngồi xung quanh bàn dài còn có những vị khách khác, không chỉ có Từ Thanh Yến, những người khác đều lần lượt nhìn về phía cô, bao gồm cả cô gái nói chuyện với Từ Thanh Yến.

Đáng tiếc, Đặng Hi Hòa cô từ trước đến nay chưa từng sợ ánh mắt người khác, còn sợ người khác không nhìn thấy.

Tại chỗ lấy nguyên liệu, cô đẩy một đĩa đựng hạt dưa đến trước mặt anh, hai tay khoanh trước ngực, từng câu từng chữ ra lệnh: “Giúp tôi, bóc vỏ.”

Anh lập tức lạnh lùng liếc cô một cái.

Hi Hòa nuốt nước bọt, cho rằng mình sẽ bị từ chối lần nữa, nhưng anh lại đẩy một đĩa nhỏ đến trước mặt cô.

Toàn bộ đều là hạt dưa đã bóc vỏ.

“…”

Cô không ngừng chớp mắt: “… Anh bóc từ khi nào vậy?”

“Mau ăn.”

“Ồ.”

Nhìn thấy vỏ hạt dưa chất thành núi nhỏ bên cạnh, Hi Hòa cong môi, cảm thấy rất vui.

Cô gái kia còn biết thức thời, xuống nước rời đi.

Kẻ chiến thắng Đặng Hi Hòa khinh thường hừ nhẹ, há miệng lớn một ngụm ăn luôn thành quả lao động của người nào đó.

Không làm mà vẫn được hưởng, thật sự rất tuyệt.

27/12

Đọc câu cuối, Shi nhớ đến câu thầy Huấn dạy: Không làm mà đòi có ăn, chỉ ăn đbăc 😂

Còn chị Hòa là: Không làm mà đòi có ăn, chỉ ăn Từ Thanh Yến