Chương 22: Lợn Lười Phan Tinh Nhi

Thực ra, đó không phải là lời đe dọa nào cả, nhưng Phan Bất Xảo có lương tâm cắn rứt vì đã làm điều xấu, cô ta không thể tránh được đôi mắt u ám của Phan Tinh Nhi lúc này, khiến cô ta tái mặt vì sợ hãi ngay tại chỗ.

"Không...không phải chỉ là một con chó sao, thật đáng sợ!"

"Đáng sợ sao? Chị có thấy đáng sợ không? Tôi thấy chị cười hạnh phúc khi đánh con chó của tôi mà."

Phan Tinh Nhi tiến lại gần cô, đôi mắt tối như màn đêm, phả hơi nóng vào mặt Phan Bất Xảo.

"Tôi nghe nói rằng loài chó rất linh, ai yêu nó và ai lạm dụng nó, nó sẽ trả lại từng cái một, nhớ đi ngủ sớm tối nay nhé."

“……”

Phan Bất Xảo đứng cứng đờ, cô ta cảm nhận từng lỗ chân lông đang dựng đứng lên thầm nói.

"Phan Tinh Nhi để tôi xem cô sẽ vênh váo được bao lâu."

Sau khi bại trận, Phan Bất Xảo đã khóc chạy đến gặp Lưu Bội Châu để phàn nàn, khi nghe điều này, bà ta đã mắng thêm một trận .

"Con không thấy Phan Tinh Nhi trở về từ đâu à? Cô ta có thể mua camera giám sát không? Con có thấy rằng có một máy tính và một camera giám sát trong phòng của cô ta không? Đồ ngu xuẩn! "

Phan Bất Xảo đã khóc cho đến khi cô ta đột nhiên nhận ra rằng Phan Tinh Nhi đã lừa dối cô ta!

"Mẹ, người xem cô ta tát con, còn dám dọa là con chết sẽ về đòi mạng con nữa."

"Con đáng bị đánh , ai bảo con ngốc như vậy."

Phan Bất Xảo không muốn như vậy, nức nở đáp lại:

"Mẹ nói con không thông minh, chẳng phải mẹ cũng bị cô ta dẫn đi vòng tròn sao."

Lưu Bội Châu, không nói gì chỉ lấy tay ấn vào thái dương của mình.

"Đừng nói nữa, con thật không giống tiểu thư chút nào cả."

Ngược lại Phan Tinh Nhi điềm đạm trang nhã, có chút phong thái.Ý nghĩ này khiến Lưu Bội Châu vô cùng sợ hãi.Bà ta thực sự ngưỡng mộ Phan Tinh Nhi.

"Con nên rèn luyện tài nghệ và tư thế cho tốt, hai ngày nữa là sinh nhật bà nội,người nhà họ Diệp sẽ đến, đừng làm tôi xấu hổ, Ba con rất chú tâm đến thể diện"

Lưu Bội Châu lại chìm vào suy tư.

"Bà cụ có lẽ đưa Phan Tinh Nhi về đây là vì điều này."

"Bà cụ luôn cảm thấy có lỗi với cha mẹ Phan Tinh Nhi, nên bà cụ sẽ quyết tâm mở đường cho Phan Tinh Nhi."

Lưu Bội Châu trong lòng chế nhạo.

"Ha...ha, cô nghĩ có thể đánh bại tôi sao?”

"Mẹ, chúng ta có nên nghĩ cách đưa Phan Tinh Nhi đi không? Nếu bà nội thông báo kết hôn trong bữa tiệc sinh nhật, con phải làm sao?"

Phan Bất Xảo lo lắng nói, cô ta không muốn để nhị thiếu gia họ Diệp kết với cái móng heo rẻ tiền của Phan Tinh Nhi.

"Chuyện này quá muộn rồi, Nếu con đưa Phan Tinh Nhi đi, Bà nội của con sẽ gây rắc rối, bây giờ chúng ta nên tùy cơ ứng biên thôi."

Lưu Bội Châu đỡ trán, cho thấy phương pháp này sẽ không hiệu quả, bà cụ yêu Phan Tinh Nhi hơn cả những gì Lưu Bội Châu nghĩ.

"Bây giờ để Phan Tinh Nhi tiếp tục thể hiện trong nhà của chúng ta sao? Mẹ, chỉ cần tìm một ông già có ít tiền rồi gả cô ta đi!"

Phan Bất Xảo đưa ra một kế hoạch.

"Tốt hơn là làm một ông già ốm yếu!"

Lưu Bội Châu nhìn con gái rồi mỉm cười.

"Con có một cái đầu thông minh, nhưng cần có một kế hoạch lâu dài."

……

Hai ngày sau là sinh nhật của bà Phan, bà cố tình muốn Phan Tinh Nhi có quan hệ tốt với nhà họ Diệp vào ngày đó.

"Đã mười năm, sinh nhật đầu tiên của bà cùng với con, bà rất vui."

"Bà nội, con sẽ cùng bà trong ngày sinh nhật của bà từ bây giờ. "

Phan Tinh Nhi nắm tay bà của mình.

Đôi bàn tay của bà đã khắc ghi dấu vết của thời gian, làn da mất đi độ ẩm nuôi dưỡng, trở nên nhăn nheo, mất đi vẻ căng bóng, giống như một cái cây hay đã bị héo mòn, nhưng khi cầm vào thì rất ấm, như một tấm lò sưởi.

"Chà, bà rất vui nếu con ở lại với bà."

Bà cụ Phan cười hiền hậu, đúng lúc này, Phan Thiên Ý đi tới.

"Dì họ."

Phan Tinh Nhi ngoan ngoãn chào.

Phan Thiên Ý, mắt bà lóe lên một tia sáng dịu dàng,bà Phan nắm lấy tay của hai người họ nói:

"Bây giờ bà rất vui vì có hai con bên cạnh,sắp tới sinh nhật của bà, con cũng nên ăn mặc một chút, đi ra ngoài mua một số quần áo đẹp, con phải xuất hiện thật đẹp trong bữa tiệc sinh nhật của bà."

"Mẹ đừng lo lắng, Tinh Nhi cứ giao cho con."

Phan Thiên Y nháy mắt với Phan Tinh Nhi vẫn còn đang bối rối.

"Đi, dì dẫn con đi mua quần áo."

"Hả? Mua quần áo……”

Phan Tinh Nhi không muốn ra ngoài, mua sắm của dì họ thật khủng khϊếp, một chuyến thăm bắt đầu trong hai giờ, cô không dám khıêυ khí©h những con lợn lười biếng như vậy.

"Tinh Nhi, đừng nhăn nhó nữa, dì nghe nói cửa hàng bên kia có mẫu quần áo mới mau đi theo dì đi."

Phan Thiên lâm nhận lệnh của bà nên phải lôi Phan Tinh Nhi ra khỏi nhà.

"Tinh Nhi con nhìn rất giống mẹ con khi còn trẻ, trang nghiêm và thanh lịch."

Khi đi ra ngoài, Phan Thiên Y khen ngợi cô.

Cô cũng nhanh miệng khen lại Bà:

"Dì Thiên Y xinh đẹp hơn, lông mày cũng giống như các cung nữ thời xưa, nếu là nam nhân, con sẽ cưới về nhà."

"Đồ dẻo miệng, dám giễu cợt dì."

Phan Thiên Y ôm chầm lấy cô,người lái xe nghĩ họ là chị em nên hỏi:

“Hai chị em, tại còn trẻ như vậy? Hai người cách nhau một tuổi sao?”

Phan Thiên Y, nghe người lái xe hỏi vậy liền cười khúc khích nói:

"Bác trai, con bé là cháu gái,tôi đã ngoài ba mươi tuổi rồi."

"Hả? cô ở độ tuổi ba mươi sao? Nhưng Nhì cô không giống như vậy."

Người lái xe ngạc nhiên nhìn Phan Thiên Y:

Phan Tinh Nhi thấy vậy liền nói:

"Dì tôi, một người đẹp bẩm sinh, dì ấy có tuổi mà da trắng, nhìn khuôn mặt này, không có lỗ chân lông và không có nếp nhăn, giống như một cô gái mười tám tuổi vậy."

Phan Thiên Y vỗ về cô nói tiếp:

"Con nói quá rồi, dì không bằng mười tám tuổi."

Phan Tinh Nhi đưa lưỡi ra một cách tinh nghịch.

Họ đến một cửa hàng bán sườn xám.

Ở thời đại này, rất ít người làm sườn xám, hầu hết các cô gái trẻ đều không mặc sườn xám, nhưng Phan Thiên Y cho rằng sườn xám hoàn toàn phù hợp với khí chất của Phan Tinh Nhi, cô giống như một hồ nước yên ả, trong vắt.