Chương 32

Ngày đầu tiên Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi học, bác Phúc còn tỏ ra lo lắng hơn cả hai người bọn họ.

“Tiểu Bảo, Tiểu Bối, đây là thẻ ăn ở trường, buổi trưa thì phải ăn uống đàng hoàng, nhà ăn ở trường mà ăn không ngon thì nói với bác Phúc, bác sẽ đem đồ ăn từ nhà đi cho các cháu.”

“Còn nữa, hai cái điện thoại này thì hai đứa cầm lấy, mấy số điện thoại quan trong đều đã được lưu trong máy rồi đấy.”

“Số điện thoại của vệ sĩ cũng đã ở trong này, lát nữa sẽ sắp xếp xe đưa các cháu đến trường, mấy vệ sĩ đó cũng sẽ đi cùng, bọn họ sẽ đợi ở bên ngoài trường học, có chuyện gì thì các cháu phải kịp thời liên hệ với bọn họ, biết chưa hả?”

“Bác Phúc, bọn cháu biết rồi ạ.” Nghe bác Phúc dặn dò, Tô Bối ngoan ngoãn gật đầu đáp.

“Vậy thì được rồi, nếu đến trường mới mà bị bắt nạt thì cũng không phải sợ, nhất định phải báo về nhà đấy.”

Bác Phúc nhìn hai đứa trẻ ở trước mặt, ánh mắt bác không giấu nổi sự lo lắng.

Trên người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo là mặc bộ quần áo mà mấy ngày trước bác Phúc đặt người ta mang tới.

Hành lý mà hai chị em mang đến trước đó thì chỉ có mấy cái áo phông quảng cáo ở trong tủ mà thôi, nhìn mà thấy đau lòng.

Hai ngày nay hai đứa trẻ ở nhà cũng được chăm sóc tốt hơn trước.

Gương mặt gầy guộc của Tô Bối đã có da có thịt hơn, cậu thiếu niên ở bên cạnh cũng có vẻ lớn hơn rồi, nhìn thì hình như đã cao lên một chút.

Chỉ có điều là vẫn gầy quá.

Vẫn còn cần nuôi dưỡng tốt hơn.

“Bác Phúc cứ yên tâm, cháu và Tô Tiểu Bảo ở trường sẽ nghe lời ạ.”

Tô Bối còn phải tươi cười quay ra an ủi bác Phúc vài câu, sau đó dưới ánh mắt đầy lo lắng của ông lão, cô kéo Tô Tiểu Bảo leo lên xe đi đến trường.





Đến trường học, hai người họ đi đến báo danh với giáo viên chủ nhiệm khối trước, sau đó lại bị chủ nhiệm lớp 8-7 dắt đến văn phòng để tìm hiểu sơ qua tình hình.

Cùng thời gian này, chưa kịp đợi hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vào lớp thì các học sinh của lớp 8-7 đã thảo luận sôi nổi về hai học sinh mới này rồi.

[Chu Kỳ: Lớp chúng ta sẽ có hai học sinh mới vào đấy.]

[Lưu Khải: Học kỳ này sắp qua nửa rồi mà còn có người mới vào à? Thật hay giả đấy?]

[Chu Kỳ: Thật mà, vừa rồi tao với Lý Giai đi ngang qua, vừa hay nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của lớp mình đón người từ chỗ chủ nhiệm khối ra mà.]

[Dịch Văn Quân: Uầy, người mới như thế nào thế? Là học bá hay là học tra vậy?]

[Lý Giai: Học bá hay học tra thì không biết, nhưng mà dung mạo thì siêu cao nhé!]



Trong góc phòng học, sau khi quét một lượt tin trên nhóm của lớp, Lưu Khải cất điện thoại đi, gọi mấy người Đỗ Nhất Minh ở xung quanh: “Này, chúng mày đã đọc tin nhắn đám người Lý Giai nói trong nhóm chưa?”

Trần Tử An: “Đọc rồi, nghe nói là học sinh mới rất xinh.”

Từ Dương Dương: “Ối mẹ ơi, con mắt thẩm mỹ của tao đã quá mệt mỏi với tụi con gái lớp mình rồi, cuối cùng thì cũng có em mới đến, mau cản tao lại mau, không thì tao sẽ bay bổng mất thôi.”

Lưu Khải: “Bay bổng cái quần què, nhưng mà sao học sinh mới vẫn chưa đến nhỉ, cũng không biết là có xinh thật không nữa?”

“Trông cũng được đấy.” Lúc này, Tạ Dân Hiên vốn đang nằm bò trên bàn học ngủ gật, uể oải ngồi dậy nói.

“Á, anh Hiên, anh tỉnh dậy rồi à?”

“Đợi đã, vừa rồi anh Hiên nói gì cơ? Trông cũng được?” Mấy người đã phản ứng ra đột nhiên trợn tròn mắt, đồng loạt quay ra nhìn Tạ Dân Hiên.



“Anh Hiên, có phải anh nói về học sinh mới không?”

“Anh Hiên, anh đã gặp học sinh mới rồi à?”

“Coi là vậy.” Không chỉ đã nhìn thấy, mà còn ngồi cùng nhau làm bài kiểm tra tháng nữa.

Thấy Tạ Dân Hiên xác nhận, mắt mấy người họ sáng lên.

Anh Hiên của bọn họ là người như thế nào chứ, là người đến hoa khôi của trường cũng không xem ra gì, để được anh Hiên nói là “trông cũng được” thì không phải là Tây Thi thì cũng là Điêu Thuyền rồi.

“Hê hê, anh Hiên à anh Hiên, cô nàng mới này là loại nào thế? Xinh đẹp hút hồn hay là nóng bỏng quyến rũ? Dáng người có đẹp không?” Từ Dương Dương sán đến trước mặt Tạ Dân Hiên hỏi.

Đồng thời nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Tạ Dân Hiên.

“Từ Dương Dương, mày có thể nào bớt thô tục thế đi có được không?” Đỗ Nhất Minh ở bên cạnh đạp chân ghế mà Từ Dương Dương đang ngồi một cái và nói.

“Cái gì mà thô tục chứ hả, mà mày cũng không thấy tò mò chắc? À đúng rồi, tý nữa là quên mất, trái tim anh Nhất Minh của chúng ta đây đã có nơi gửi gắm rồi, chỉ một lòng một dạ với nữ thần Nhân Nhân thôi.”

“Mày thì hiểu cái mẹ gì, tao với Hoàng Nhân Nhân gọi là yêu thích, yêu thích hiểu không hả?”

“Không hiểu, nhưng mà tao biết là, mày chắc chắn là loại Masochism* cmnr, ha ha.”

(*: người có xu hướng thích bị ngược đãi trong tìиɧ ɖu͙©)

Trong lúc mấy người họ đang bàn tán sôi nổi thì Tạ Dân Hiên dường như làu bàu một câu: “Khô đét như cọng giá khô vậy…” Rồi sau đó lại bò lăn ra bàn ngủ tiếp.

“Có phải vừa rồi anh Hiên đã nói gì không thế?”

“Nghe nhầm rồi à?”