Chương 1

Ngày đầu tiên của năm cấp ba đến rất sớm, dưới cái nắng của tháng tám gay gắt, tất cả mọi người đều vùi trong khói lửa oán hận.

Nhưng lúc này, trong phòng học của lớp 7, mọi người nhìn thấy số nhà đã thay đổi từ năm hai thành năm cuối, thì trong lòng vẫn còn rất nhiều cảm xúc

Giáo viên chủ nhiệm Thôi Tiêu Thúy đang đọc diễn văn khai giảng như thường lệ, cô đứng trên bục giảng với nụ cười tươi như hoa cúc chào mọi người, dùng giọng gần như ôn hòa hỏi:

"Kỳ nghỉ hè của các em vui chứ?"

Chà, hạnh phúc, rất hạnh phúc tất nhiên hạnh phúc a!!!

Đáp lại là một loạt tiếng "hehe" nghiến răng và đảo mắt thích thú, và một phiên bản kéo dài yếu ớt của "trái tim hạnh phúc-"

Cô híp mắt cười: “Cô biết các em vui mà.” Nhưng giọng điệu đó rõ ràng là giọng điệu hả hê nhìn thấy bọn học sinh không vui thì chính bản thân cô lại vui vẻ.

Sau đó trước khi bị mọi người ném dép vào người, hoa cúc được thoải mái vuốt ve, Cô Thôi nghiêm túc dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua cả lớp:

"Mọi người đều đang xụ mặt, đừng nói với tôi là kỳ nghỉ của các em ngắn hơn, kỳ nghỉ của giáo viên cũng sẽ ngắn hơn của các em. Nó có dài không?"

"Các em không bị thuyết phục, phải không? Nếu các em không bị thuyết phục, hãy dừng lại."

" Kỳ nghỉ hè là gì? So với tương lai của các em , một kỳ nghỉ hè chẳng là cái gì cả. Hãy cho tôi xem một viễn cảnh dài hạn."

"An Di không thích hợp làm võ giả, các em đều phải thu vũ khí, giữ vững tinh thần, một năm qua đi tuyệt đối không thể có ai có thể tụt lại phía sau"



" Tháng sáu năm sau, không ai có thể thua!"

...

Bên trên đã lược bỏ vô số nội dung của bài phát biểu đầy đam mê mà không ai thèm lắng nghe, dù sao mọi người đều đã không xa lạ gì với kỹ năng diễn xuất tốt như thế này của Cô Thôi, và thầm trợn mắt nhìn .

Dù nói chán muốn chết nhưng trong long mọi người vẫn âm thầm căng thẳng.

Đó là năm thứ ba của ở cao trung đấy!!!

Nếu như là lễ khai giảng hôm nay không tính là khai giảng kết thúc ở đây, nhất định chỉ là một bài diễn văn khai giảng bình thường nhàm chán cổ hủ, nhưng hôm nay có hai người đến, đối với lớp bảy mà nói, hai người này cũng khá là huyền thoại.

Cùng lúc với tiếng chuông chuẩn bị vang lên, có tiếng gõ cửa.

Mọi người đồng thời đều nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh .

Chủ nhiệm khoa Đoàn Nhất Đạo đang dùng khớp ngón tay gõ vào khung cửa, đứng bên cạnh là hai cô gái đứng nối đuôi nhau, cô gái đi trước có khuôn mặt non nớt dễ thương, mái tóc bồng bềnh, cụp mắt xuống, dáng người trầm lặng đáng yêu. Nhìn thấy cô gái như vậy mấy cậu thiếu niên ở hàng ghế sau liền huýt sáo trêu đùa.

Khuôn mặt non nớt ngẩng đầu lên, ánh mắt như chậm rãi đảo qua, nhưng đáng ngạc nhiên thay, đôi mắt lại kia sắc bén như đao, tràn đầy địch ý, tựa hồ như có gai.

Phòng học bỗng yên tĩnh trong chốc lát, khuôn mặt ấy đã quay đi chỗ khác, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.

"Cô Thôi, đây là học sinh chuyển lớp và học sinh chuyển trường hôm nay đến đây, chúng ta sắp xếp vào lớp của cô đi!" Đoạn Nhất Đạo vẫy tay với Thôi Tiêu Thúy, bảo Thịnh Hạ chờ một lúc, sau đó kéo Tiểu Thúy và một cô gái khác đi. ra hành lang bên ngoài lớp học.



Trong lớp chỉ có Thịnh Hạ và khoảng bốn mươi người khác nhìn nhau chằm chằm.

Cuối cùng, đại khái là sốt ruột muốn xem, Thịnh Hạ nâng cằm lên, từng li từng tí một quét qua, chậm rãi phun ra bốn chữ, "Đang nhìn cái gì!" Khóe môi cô tươi cười, khóe miệng hai bên hơi nhếch lên, gương mặt vô cảm, nhìn người ta hình như đang cười, nhưng với ánh mắt sắc bén của mình, nụ cười kia trông có vẻ hơi quái dị.

Càng kỳ quái hơn chính là, dưới ánh mắt như vậy, nam nữ lớp bảy đều ngoan ngoãn cúi đầu.

Cô Thôi rất nhanh đã trở lại, cười đến hoa cúc lại nở rộ: "Được rồi, học kỳ này lớp chúng ta có hai thành viên mới, Lâm Duyệt không cần giới thiệu, mọi người hẳn là biết nhau."

Lâm Duyệt, người đang mặc đồng phục học sinh của trường trung học số 11, chậm rãi bước vào, khuôn mặt nghiêng nghiêng, ánh mắt cô quét qua những người dưới bục giảng từng li từng tí một, cuối cùng ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ trong phòng. hàng thứ hai, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Có một sự náo động đột ngột trong lớp học, và có những tiếng la ó mơ hồ.

"Yo, thật tuyệt vời."

"Đây không phải là Lâm Duyệt, người đã viết một bức thư tình cho giám sát viên của chúng ta trong một năm sao?"

“Vì theo đuổi giám sát viên mà thay đổi từ khoa học sang nghệ thuật tự do."

"Chết tiệt, 600 điểm trong kỳ thi chuyển cấp là một rào cản đấy! Đúng là biếи ŧɦái mà"

Trong tiếng ồn ào, Thẩm Kỳ Niên , người ngồi bên cửa sổ ở hàng thứ hai, thậm chí không thèm dời mắt lên nửa inch, ung dung dựa vào bàn ở hàng sau, cúi đầu nhìn một tờ tạp chí quân sự, nhướng mày.Một lúc lại hơi nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, như thể tiếng ồn ào của thế giới không liên quan gì đến chính mình. Nếu thực sự nhìn kỹ, bạn sẽ thấy rằng cậu thực sự đang thất thần, và không hề thờ ơ, ít nhất cậu đã nhìn lên khi Thịnh Hạ bước vào cửa.

Edit :Sơ Tình