Chương 4

Cậu đã quen cao cao tại thượng, mà người khác lại quen nhìn lên thế nên cậu dường như có rào cản tự nhiên với mọi người xung quanh.

Lục Diệp bắt chéo chân ngồi phịch xuống ghế như không có xương, lúc này hứng thú nhìn Thịnh Hạ, "Ai" một tiếng, hỏi cô, "Cô rất quen Thẩm Kỷ Niên?"

Thịnh Hạ đem sách từ trong cặp sách lấy ra từng quyển từng quyển, đặt ở trên bàn, nghe vậy liếc hắn một cái, đập vào mắt là một khuôn mặt ba phần tà tính bảy phần thờ ơ, bộ dạng ngược lại rất tốt, chính là lộ ra vẻ không đứng đắn.

Cô có thể nói là cực kỳ chán ghét người không đứng đắn, ví dụ như đám thanh niên trường cô lúc trước một đám lưu manh , vì thế cô tức giận liếc hắn một cái, chậm rãi phun ra bốn chữ, "Mắc mớ gì tới anh!"

Đối với sự chán ghét vô cớ của bạn cùng bàn mới, Lục Diệp cũng không so đo, chỉ cười cười, nghiêng đầu nhìn cô thu dọn đồ đạc, nhìn đến say sưa.

Lục Diệp cũng phát hiện này tiểu loli này có chứng OCD, sách lớn nhỏ giống nhau phải xếp mỗi loại thành một chồng, bút viết bên trong ống bút đều muốn ngòi bút hướng xuống dưới, ngăn bàn bên trong đồ vật bày ra trật tự rõ ràng, mà ngay cả đồ ăn vặt, đều muốn từ nhỏ đến lớn, theo thứ tự sắp xếp!

Lục Dã: “......”

Có vấn đề!

*

Thịnh Hạ bỗng phát hiện mọi người giống như nhìn mình giống như nhìn khỉ, tâm trạng đang không tốt lại càng thêm nóng nảy, tiện tay xoa xoa tóc, hỏi Lục Diệp, "Lớp mấy người đều rất rảnh thế à?"

Lục Diệp nhướng mày, "Không a!" sau đó nhếch lên một nụ cười tà ác, cúi đầu đón lấy ánh mắt của cô, dùng một loại ngữ khí trầm thấp mà mập mờ nói, "Mấy người không rảnh đều ở phía trên,cậu bị học tra vây quanh , có sợ hay không,ân?"Khuôn mặt cô là kiểu ngây thơ các đường nét đều mang sự đáng yêu nên cho dù cô làm ra vẻ răn đe dữ tợn như thế nào thì trong mắt người khác đều không mang lại sự uy hϊếp nên thái độ của Lục Diệp vẫn vui vẻ.

Bạn học bàn bên phải phì cười, ác liệt trêu ghẹo, "Lão đại, anh đừng trêu chọc cô gái nhỏ lung tung!



Lục Dã thờ ơ "Ha" một tiếng.

Thịnh Hạ liếc anh một cái, ánh mắt một lời khó nói hết.

Nhạt nhẽo

Thập Nhất Trung không có lớp trọng điểm, hiệu trưởng là kiểu ngốc bạch ngọt theo chủ trương “nhân sinh bình đẳng” nên không kỳ thị bất kỳ một học sinh nào, cũng không buông tha bất kỳ một bạn học nào, nắm giữ nguyên tắc đồng hiệp tiến bộ giúp đỡ lẫn nhau, lúc phân ban cũng là ngẫu nhiên phân phối, mỗi lớp đều có mấy người đứng đầu lớp, cũng có đuôi xe cẩu lớp.

Mà học bá cùng học tra nhất định là không bình đẳng, cho nên mặc dù ở đại xu thế thượng bình đẳng, ở trong lớp vẫn tồn tại tường rào sâm nghiêm giai cấp khác biệt, mỗi lớp đại khái chia làm bốn cái chủ yếu đoàn thể: học tập tốt, có tiền, chơi đùa, bất thượng lão thành thật thật theo quy củ.

Các học bá luôn được hưởng đặc quyền như vậy, ví dụ như lúc xếp hàng, học bá luôn được sắp xếp ở vị trí chính giữa hàng đầu, đại khái ở hàng hai đến bốn, tầm nhìn tốt nhất, tự xưng khu học bá. Mà hàng sau, tự nhiên là thiên đường của đám đuôi cần cẩu, cái gọi là trời cao hoàng đế xa, cách lão sư càng xa vị trí càng không dễ dàng bị chú ý, nên tất nhiên càng được học tra hoan nghênh.

Mà không khéo, Thịnh Hạ vị trí hiện tại, lại là vị trí ưu tú nhất trong lòng mấy vị học tra , đếm ngược hàng thứ hai ở giữa, rất bí mật, tiến có thể công lui có thể thủ, thập phần hoàn mỹ.

Mà vị trí này vẫn luôn duy nhất thuộc về Lục Diệp- “phú nhị đại”“con ông cháu cha” đang chờ thừa kế. Là đại biểu nổi tiếng của giới ăn chơi, đại lão dẫn đầu, bên người vây quanh đều là người có tiền biết chơi không học vấn không nghề nghiệp, cho nên đương nhiên chiếm lấy vị trí ưu thế nhất.

Mà hắn sở dĩ không có bạn cùng bàn, cũng không phải hắn không muốn, mà là xuất phát từ tính tình thối tha kia của hắn, trở mặt vô tình, ai chọc là xui xẻo, hơn nữa hắn còn có một người bạn gái rất không dễ chọc, tên là Ôn Châu, đại tỷ trong mười một, làm người đặc biệt cường thế. Ngồi cùng bàn với Lục Diệp cũng không có kết cục tốt.

*

Tất cả mọi người đang đồng tình với Thịnh Hạ mà cô chỉ đang nghiêm túc đến bướng bỉnh sửa sang lại bàn của mình, cố gắng mỗi một tấc đều là dấu vết hoàn mỹ.



Cô có một đầu tóc ngắn sóng gợn, lộ ra một khuôn mặt búp bê, làn da trắng nõn mà long lanh, phảng phất có thể nhìn thấy mạch máu thật nhỏ dưới da. Cô có một nụ cười hiếm thấy, hình dạng giống như một chữ "W" dẹp, khóe môi hơi cong lên, chỉ là luôn nghiêm mặt, ánh mắt hung ác, trông giống như gấu con, vừa hung dữ lại đáng yêu!

Người nào cũng không thể cưỡng lại được sự đáng yêu như động vật, cho nên dù cô hung dữ như vậy nhưng vẫn nhận được không nhỏ chú ý.

Nữ sinh bàn trước nghiêng đầu ghé vào bàn Lục Diệp nhìn cô, cười tự giới thiệu, "Xin chào Thịnh Hạ tớ là Julia." Cô ấy mái tóc xoăn gợn sóng dài màu hạt lanh, có chút trưởng thành không tương xứng với tuổi tác, chỉ là kiêu ngạo trong mắt rất rõ ràng, hiển nhiên là một tiểu công chúa được nuông chiều mà lớn lên.

Nếu ai hiểu rõ Thịnh Hạ, thì sẽ biết cô là kiểu người điển hình của việc thích ăn mềm chứ không ăn cứng.

Cho nên cô gật đầu, đáp lại một câu, "Xin chào!

Bộ dáng lại có chút trịnh trọng, chọc cho Chu Lỵ Lỵ càng vui vẻ, liền nâng mặt cảm thán, "Ngươi thật đáng yêu a!”

Thịnh không thích loại hình dung này lắm, nghe vậy thì nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.

Người xung quanh giống như được cổ vũ, liên tục nói dăm ba câu nói chuyện với cô, Thịnh Hạ câu được câu không đáp lại, cũng coi như là quen biết.

Ngồi ở phía trước cô là nữ sinh điềm đạm nho nhã tên là Lý Á Nam, bàn bên phải vừa mới trêu chọc Lục Diệp nam sinh tên là Thái Mạnh Phi, trông nhỏ và tròn hay lém lỉnh đeo cái khuyên tai,người ngồi cùng bàn là cái bốn mắt vóc dáng nhỏ con, hai con mắt giống như đậu xanh , vừa nhỏ lại tròn gọi Trịnh Xán. Bàn bên trái là một nam một nữ, bên cạnh Lục Diệp là một nữ sinh tên là Đổng Khiết Oánh, nói chuyện rất nũng nịu, ngồi cùng bàn với cô là một mập mạp tròn tròn, tên Bàng Hải, biệt danh gọi là Mập.

Sau đó Chu Lỵ Lỵ không nhịn được tò mò, lại hỏi, "Cậu và lớp trưởng rất quen sao?

Thịnh Hạ đảo mắt, "Ừ" một tiếng.

Bây giờ cô...... đang ở nhà anh ấy.