Chương 6: Đánh Nhau

Lục Dã nhíu mày, cũng theo đi ra ngoài, nhân tiện vuốt gáy Thái Mạnh Phi và Trịnh Xán, "Đi theo!

Tiết này là tiết chính trị, lúc giáo viên chính trị ôm bài thi đi vào, phát hiện phòng học mất năm sáu người.

Chu Lỵ Lỵ và Lục Dã cũng thường xuyên trốn học thì thôi, ngay cả Lý Á Nam ngồi cùng bàn với Chu Lỵ Lỵ, Thái Mạnh Phi và Trịnh Xán ở hàng sau mà cũng không thấy đâu.

Mà càng làm cho người ta khó hiểu chính là, Thẩm Kỷ Niên cũng không thấy.

Đây là có hoạt động gì sao? Người đi đâu hết rồi?

Có người hi hi ha ha ồn ào kêu "Đi tụ tập đánh nhau .”

Kỳ thật việc này cũng rất đơn giản, đây chính là quá trình của "Quyền lực" đấu đá lẫn nhau, nam sinh ở bộ phận ban kỷ luật là em trai Ôn Châu . Mà Chu Lỵ Lỵ đi qua gọi lại có ngữ khí không tốt lắm nên Ôn Châu tự nhiên ra mặt cho nam sinh đó.

Hai đại tỷ nói chuyện chính là không hợp liền cãi nhau, gọi đối phương là "Tính là cái thá gì".

Vốn đã là nhìn không vừa mắt nhau, lần này dứt khoát mượn đề tài này để nói.

Trong nhà Chu Lỵ Lỵ có tiền, đi tới chỗ nào cũng có người cũng nguyện ý nâng đỡ cô, bạn bè khắp nơi, nên bị nâng nhiều cũng khó tránh khỏi có chút kiêu ngạo

Còn Ôn Châu là từ khu mỏ trường học chuyển tới,ở đó từ trước đến nay luôn hỗn loạn,cô ở bên kia lăn lộn giống như một tay xã hội đen, cùng đám người Thập Nhất Trung được nuôi như hoa trong nhà kính là không quá giống nhau, mà cô cũng không quá để ý người bên này. Hơn nữa Ôn Châu chính là ngứa mắt Chu Lỵ Lỵ loại kiểu đại tiểu thư kiêu ngạo.

Ôn Châu ở trong lớp có năng lực gọi người “mạnh”nên lập tức có không ít người đến. Khí thế trông hung hãn.

Vốn chuyện này chính là cãi nhau hai câu đã nghiện miệng, ai cũng sẽ không ngốc đến mức động thủ, nhưng Chu Lỵ Lỵ lại lấy Thịnh Hạ đi chọc Ôn Châu nói cái gì mà "Tính tình kém như vậy, trách không được Lục Dã cũng lười để ý tới cậu, Lục Dã cũng đối với bạn cùng bàn mới của cậu ta đều tốt hơn cậu đi.”

Đối với Ôn Châu mà nói Lục Dã cũng là vảy ngược của cô nàng là loại vừa chạm vào liền nổ tung. Ngón tay đặt lên trán Chu Lỵ Lỵ mắng, sau đó mang theo tức giận khắp người không chỗ phát tiết đi tát vào mặt Thịnh Hạ, một bộ dạng cao cao tại thượng giáo huấn"Ta khuyên con mẹ nó cô cách xa Lục Dã một chút, đừng trách ta không nhắc nhở cô.”



Tay của cô vỗ nhẹ lên mặt Thịnh Hạ, lực đạo cũng không nặng lắm, nhưng động tác này mang theo ý tứ vũ nhục mãnh liệt. Thịnh Hạ lạnh lùng nhìn, đẩy tay cô ra lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Ôn Châu "Ha" một tiếng, "Tính tình còn rất nóng nảy" tính cô rất thích chọc tức người khác liền giơ tay lên mà lần này chính là một cái tát, thật sự tát

Ôn Châu động tác nhanh, lưu loát khiến cho Thịnh Hạ không kịp phản ứng nên hoàn toàn không tránh được trên mặt cứng rắn bị một cái tát.

Nửa bên mặt đều tê dại.

Chu Lỵ Lỵ nhìn thấy muốn náo loạn,liền nắm lấy tay Ôn Châu, “Cô đủ rồi a! Phát điên cái gì, muốn chết a!

Người của Ôn Châu lập tức lại đây kéo Chu Lỵ Lỵ, "Cậu mắng ai vậy?

Ôn Châu không phí chút sức lực bỏ cô ra, mắng một câu, "CMN, cút." Quay đầu, còn muốn dạy dỗ Thịnh Hạ thêm hai lần.

Mà ai cũng không nghĩ tới Thịnh Hạ sẽ đột nhiên đánh trả, cô thoạt nhìn thật sự là quá mềm mại, mặt búp bê, đầu sóng gợn, trắng nõn, khí chất đơn thuần, ngũ quan đáng yêu .

Không nghĩ tới rằng lúc xuống tay thế nhưng lại rất tàn nhẫn khuỵu gối dùng cùi trỏ nắm đấm cũng cứng rắn chỉ chọn những chỗ dễ đâu nhưng không gây nguy hiểm vừa nhìn là biết rất thành thạo

Ôn Châu từ lúc vào Thập Nhất Trung cũng chưa có gặp qua chuyện này.

Lúc Thẩm Kỷ Niên đến, Ôn Châu đang ỷ vào nhiều người chặn Thịnh Hạ ở góc tường, tay kẹp ở trên cằm cô, hơi nâng lên, cảnh cáo cô "Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, thấy cô một lần đánh một lần." Mà Thịnh Hạ cắn một cái vào miệng hổ của cô ta, ánh mắt hung ác, dùng mười hai phần lực.

Trong mắt con hươu nhỏ kia như toát ra sự tàn nhẫn và quật cường

Mà Chu Lỵ Lỵ bị người ngăn cản không thoát ra được, chỉ vào Ôn Châu mắng, lúc này chính là thời điểm đi học nên cô không gọi được người, chỉ hận mình lật thuyền trong mương.

Khoa học tự nhiên ban ba tiết này không có tiết, tuy rằng chuông lên lớp đã vang lên nhưng cũng không ai quản trong phòng học thiếu bao nhiêu người. Có mấy người canh giữ ở ngoài tường để đề phòng có người đến chỗ thầy cô báo cáo.

Thịnh Hạ cố chấp không nhả ra, hàm răng hung hăng khảm vào bàn tay của Ôn Châu, ánh mắt vẫn giống như báo, không có một chút dấu hiệu nào là chịu thua. Ôn Châu càng giãy cô cắn càng ác hơn, giận dữ đá liên tục Thịnh Hạ hai cái lại bị chân cô bị đẩy ra, ngược lại không đòi được lợi ích gì.



Mà người bên cạnh muốn đi lên hỗ trợ, trong mắt Thịnh Hạ lộ ra chút khinh bỉ cùng khinh thường làm cho máu trong người Ôn Châu càng sục sôi. Giống như bị người khác đè một đầu nghẹn ngào như vậy liền lớn tiếng mắng một câu, "Đều đừng tới đây”.

Thịnh Hạ cho tới bây giờ đều biết muốn đối phó những người này, chỉ có thể so với bọn họ càng ác càng không muốn sống, một lần chịu thua chính là về sau vĩnh viễn bị người bắt nạt.

Cô ghét bị người ta bắt nạt, nhưng không ngờ, vừa chuyển trường đã gặp phải loại người này.

Lúc Thẩm Kỷ Niên đẩy đám người ra, những người khác đều kinh ngạc một lát, nếu như nói giữa học sinh và học sinh xấu có giới hạn như rạch trời như vậy Thẩm Kỷ Niên chính là người bọn họ cả đời cũng sẽ không giao tiếp.

Không khí bỗng chốc lập tức yên tĩnh lại.

Cậu chậm rãi đẩy tầng người cuối cùng ra, nhìn thấy giấu ở bên trong - vẻ mặt kiệt ngạo hung ác, khóe miệng chảy máu – Thịnh Hạ. Đáy mắt liền trầm xuống, gỡ tay Ôn Châu, kéo cô đến bên người.

Khoảnh khắc cô nhìn thấy cậu, bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm, có chút sững sờ, tùy ý để anh kéo cô ra phía sau.

Mà lúc Thẩm Kỷ Niên quay đầu nhìn Ôn Châu, ánh mắt đã không còn lạnh lùng như thường lệ, mà là sự lạnh lùng áp bức, "Cút!"

Thái Mạnh Phi và Trịnh Xán theo sau. Hai người liếc mắt nhìn nhau, một người đi kéo Ôn Châu, "Chị Châu Châu, quên đi, quên đi, cho anh Lục mặt mũi, đừng náo loạn với người lớp 7, đều là người một nhà mà”.

Trịnh Xán kéo Chu Lỵ Lỵ ra khỏi đám người, hướng về phía những người xung quanh mà rống lên, "Lão Đoàn đang ở văn phòng, điên rồi phải không? Đi đi, mau trở về lớp đi.”

Thái Mạnh Phi cùng Ôn Châu là chị em ruột nên hắn rất hiểu cô, càng ngày càng khó tính lúc này chỉ có thể dỗ dành một chút mà Lục Dã làm thì càng có tác dụng.

Trịnh Xán tuy rằng tướng mạo xấu xí - - vóc dáng nhỏ, đeo một cặp kính không khung trăm độ.Nhưng nổi tiếng là có quan hệ tốt với nhiều người nên bây giờ ít nhiều vẫn sẽ cho hắn mặt mũi mà không làm loạn nữa.

Ôn Châu nhìn chằm chằm Thẩm Kỷ Niên một lúc, cuối cùng vẫn nghiêng người để cậu đi qua. Bàn tay bị Thịnh Hạ cắn lúc này còn đang rỉ máu ra ngoài, đau đến tê dại, cô thầm mắng trong lòng, “Mẹ Kiếp!

Edit:Sơ Tình