Chương 12: Đoản văn 16,17

16.

“Chính là nói, tỷ trước khi hành động không nói cho Nguyên Uyên hả?” Từ La khϊếp sợ mở miệng hỏi.

Ta chột dạ sờ sờ cái mũi: “Vì đảm bảo vạn vô nhất thất, chuyện này chỉ có năm người chúng ta biết.” (vạn vô nhất thất: chắc chắn, tuyệt đối không thể để ra sai sót nhầm lẫn nào)

Lúc ấy Nguyên Uyên mơ hồ ý thức được sư phụ bọn họ để lại hậu chiêu. Lúc chỉ có hai người chúng ta, hắn luôn dặn dò ta phải biết bảo toàn chính mình.

“Thật sự không được, sư tỷ liền mang đệ theo cùng đi.” Một đêm cuối cùng, đã là một thanh niên có thực lực trong tiên đạo, hắn vẫn giống như lúc còn nhỏ vùi đầu ở cổ ta, nghiêm túc nói.

Ta chỉ cười nói: “Đừng nói hươu nói vượn. Chờ hết thảy kết thúc, chúng ta liền trở về Khinh Tuyết Phong.”

Nguyên Uyên không nghi ngờ gì khác, hắn thò qua tới thân thiết ôm ta: “Được, đến lúc đó chúng ta làm mấy cái thuyền nhỏ trong hồ, đến lúc đó sư tỷ…” Hắn ở bên tai ta nói lung tung rối loạn.

Trước giờ hắn đều chưa từng nghi ngờ ta sẽ lừa hắn.

Ta đến nay đều nhớ rõ lúc ta đập vào gáy khiến hắn hôn mê, hắn hai mắt khó có thể tin dùng giọng oan ức nói: “Chi Chi”

Từ góc độ nào đó mà nói, đối với Nguyên Uyên nguyện ý chịu chết cùng ta, là ta phụ hắn.

Trong lòng ta hổ thẹn.

17.

“Đây cũng không cần phải có giác ngộ đạo đức cao như vậy.” Từ La nói, nữ nhân à, vô tâm vô phế mới có thể sống được vui vẻ hơn một chút.

“Chi Chi của chúng ta ngũ hành tốt như thế, cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một chút xíu đạo đức này thì có làm sao?”

Ta nhỏ giọng bổ cứu: “Kỳ thật thời điểm ta đi còn để lại cho hắn một phong thư.”

“Ồ, viết cái gì vậy?”

“Giải khế thư. Cho nên nghiêm túc mà nói, hắn bây giờ là tiên tôn tự do, nếu như đang theo đuổi người khác, ta cũng không có bất luận ý kiến gì để níu kéo.” Ta nghiêm mặt nói.

“Thư thông báo ly hôn hả?” Từ La trầm mặc mà buông xuống hạt dưa đang cắn trong tay.

Nàng ấy thấu tình đạt lý cảm thán: “Tỷ, ngươi làm được cũng thật không có tình người a.”

Ta: ?

Nàng ấy thực mau điều chỉnh lại biểu tình: “Không có việc gì, may mắn chúng ta giống nhau.”

Nàng dùng cái móng vuốt vừa mới cắn hạt dưa, dơ hề hề duỗi qua eo ta: “Bây giờ tỷ tỷ cái gì cũng không cần nghĩ nữa, hãy ngủ một giấc thật ngon đi.”

Ta trước mắt tối sầm, khí lực cả người xói mòn.

“A La?”

Giờ khắc này, ta sâu sắc hiểu rõ tâm tình ngay lúc đó của Nguyên Uyên.

Quả báo giờ đến thật là nhanh a.