Chương 14: Đoản Văn 20

20.

Sau khi tái ngộ Nguyên Uyên, nhìn thấy rõ hắn đối với Từ La có sát ý, ta liền hiểu rằng hắn không phải coi nàng ấy như thế thân mà nuôi dưỡng.

Hắn bảo hộ rất tốt thân thể của nàng ấy, lại tặng vô số thiên địa linh bảo đào tẩu, giúp nàng tạo thanh thế, nhưng lại không giúp nàng tu hành, cũng không để tâm đến tương lai hay tiền đồ của nàng.

Hắn muốn chỉ là một khối thân xác có thể giúp cho Từ Chi danh chính ngôn thuận trở về.

Ta không biết khi nào thì hắn sinh ra tâm tư như vậy. Hành vi như thế, cùng với ma tu đoạt xá người khác có gì khác nhau đâu?

Nhưng trong thiên hạ này, chỉ có ta không có lập trường đi khiển trách hắn.

Ta chỉ có thể mang theo Từ La tạm thời trốn tránh hắn, chờ ta có đủ thực lực bảo hộ Từ La lại trở về giải quyết chuyện này.

Nhưng hiển nhiên muội muội nhu thuận đáng yêu của ta không ngoan ngoãn nghe lời giống như bề ngoài.

Không biết khi nào thì nàng ấy đã chủ động liên hệ với Nguyên Uyên.

Sau khi mất đi tiên cốt Từ La nằm suy yếu trên giường vài ngày. Ta lạnh mặt chăm sóc nàng ấy.

Nguyên Uyên giống như cái đuôi nhỏ theo sau ta, nhìn thấy ta bưng nước thuốc đút cho nàng, nhíu mày: “Sư tỷ, đây là đồ nhi của ta, để ta tới đi.”

Hắn một phen đoạt chén thuốc trong tay ta.

Từ La lập tức: “oh no”

“Ta không cần! A tỷ, a tỷ, chúng ta rời đi có được không?” Nàng ngước đôi mắt cún hi vọng nhìn ta.

Ta liếc nhìn Nguyên Uyên một cái. Hắn cúi đầu không tình nguyện lập tức nói: “Xin lỗi. Ta không nên đem người nuôi thành vật chứa của tỷ tỷ ta.”

“Ồ, tẩy trắng chính mình nuôi thế thân à? Ta không ăn quả lừa này đâu.” Từ La cười lạnh.

“Tin hay không thì tùy.” Nguyên Uyên cũng cười lạnh.

Từ La quay đầu: “Tỷ tỷ, tin tưởng nam nhân xui xẻo cả đời.”

“Ừa, tin tưởng muội muội cũng bị chọt sau lưng.” Ta đứng lên không mặn không nhạt nói.

Từ La: ……

Nguyên Uyên vui sướиɠ khi người gặp họa.

Rồi sau đó, ta cũng chính thức hướng Nguyên Uyên xin lỗi: “Xin lỗi, năm đó tỷ không nên giấu đệ, lại càng không nên để lại giải khế thư.”

Nguyên Uyên nói: “Cho dù lại xảy ra lần nữa, sư tỷ vẫn sẽ làm như vậy.”

Ta cứng họng.

Đích xác, năm đó chúng ta đều là người đứng đầu các môn phái, trong một sớm cùng nhau ngã xuống chắc chắn sẽ làm cho thiên hạ náo động. Tiên tu không thể lại mất đi Nguyên Uyên.

Nguyên Uyên nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu, ta sớm đã tha thứ sư tỷ.”

“ Một trăm năm đầu tiên, ta thật sự rất hận tỷ. Nhưng mà ngàn năm thì lâu lắm, lâu đến mức chỉ cần sư tỷ có thể trở lại nói với ta một câu, ta liền không oán không hận.”

Nói không động tâm là giả. Không khí vừa đúng, Từ La từ trong góc nào đó thình lình nhào ra.

“AAA tiếp luyến ái não nam bảo.”

Ta: ?

Khinh Tuyết Sơn tuyết đã ngừng rơi, bốn mùa bắt đầu luân chuyển như thường.

“Xuân giang thủy noãn uyên ương trì.” Từ La ồn ào như 500 con vịt, Nguyên Uyên còn không kém cạnh phải 1000 con vịt.

Cho dù đã giải trừ hiểu lầm, nhưng mà hai người này vừa chạm mặt liền phải ầm ĩ, bát tự hoàn toàn không hợp.

Ta đang luyện kiếm, Từ La đang cùng Nguyên Uyên cãi nhau.

Ta đang minh tưởng, Từ La đang cùng Nguyên Uyên cãi nhau.

Ta đang sắc thuốc, Từ La đang cùng Nguyên Uyên cãi nhau.

Ta không thể nhịn được nữa: “Cút.”

Bản mạng kiếm sau khi biết được Từ La hoàn toàn rời bỏ kiếm đạo, có ý đồ trở về vòng tay ôm ấp của người yêu cũ ta đây, trước mắt lặng lẽ mò lại đây cọ cọ tranh sủng.

Ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi cũng cút.”

Nhất chiêu ta hận nhất chính là ngươi cái đồ chơi này, tốt nhất ngươi tự giác cút về kiếm trủng cho ta, cảm ơn.

Ta thiếu Nguyên Uyên cũng nợ Từ La, trước mắt cùng hai kẻ này cắt không đứt, càng gỡ càng rối là báo ứng của ta. Nhưng mà ngươi, ta không có lỗi à.

Chuôi kiếm run run, tự giác đem chính mình đi lưu đày xuống hồ sen, đào bùn trồng trọt.

Từ La sau khi thân thể đã điều dưỡng thật tốt rồi, ta thấy nàng ấy không thích luyện kiếm, liền thúc giục nàng ấy đi ra bên ngoài lịch lãm nhiều hơn, tìm kiếm đạo của mình.

Nàng: “Được ạ! Tỷ Tỷ đi cùng với ta nha! Chúng ta đã lâu không về thăm cái thôn nhỏ kia rồi!”

Ta nói được.

Nhưng đến lúc cùng nàng một hàng ra cổng, Tiên Tôn mỗi ngày không lo làm việc đàng hoàng cũng nghênh ngang đi theo phía sau chúng ta.

Từ La: Đậu xanh rau má.

So với nàng ấy tâm tình rất Đm, chính là chúng tiên nhân ăn dưa sau không lâu sau biết được Tiên Tôn nuôi cái thế thân đồ đệ.

Dọc theo đường đi, chúng tiên nhân nhìn ba người chúng ta với ánh mắt tràn đầy chấn động.

Có người gan lớn nhỏ giọng nghị luận: “Không hổ là Tiên Tôn.”

Nhưng mà sau khi phát hiện Từ La cùng với Nguyên Uyên mỗi ngày đều dính dính lấy ta triển khai đủ kiểu làm nũng, dư luận yên lặng biến thành: “Không hổ là kiếm tiên Từ Chi.”

Ta: ………

Cũng không phải rất muốn lấy phương thức này nổi tiếng khắp Cửu Châu, cảm ơn.

(Hoàn Chính Văn)