Chương 8: Đoản văn 11, 12

11.

Về đến nhà rồi, sư phụ liếc liếc nhìn đôi ta một cái, khen ngợi ta làm việc không tệ, nhanh như vậy đã tìm được rồi.

Ta nói: “A? Đứa nhỏ này là con tùy tiện nhặt được bên đường.”

Sư phụ ta vỗ tay: “Đây là duyên phận a!”

Ta có căn cứ mà hoài nghi ông ấy đây là lười tìm một người khác, liền tính toán nuôi tạm đứa nhóc này.

Sư phụ cười tủm tỉm: “Bạn nhỏ, con tên là gì?”

Sư phụ không làm ra vẻ sẽ ban tên, chẳng có lý do gì khác, lười nghĩ.

“Nguyên Uyên.” Tiểu mập mạp nói.

Ta: “Ai ai ai, sao mà còn sử dụng loại biệt hiệu này làm tên chính đâu?”

Tiểu mập mạp nhìn về phía ta: “Quân tử dưỡng nguyên nguyên, cá tiềm tàng uyên uyên.”

Ta: ……

Hỏng rồi, lầm, hợp lại quả thật trùng với đại danh.

Ha ha, không ảnh hưởng toàn cục. Đám nhãi ranh hẳn là sẽ không để ý đi.

Ngươi hướng người khác giơ lên nắm đấm, nên có giác ngộ sẽ bị người khác đấm lại.

Môn học bắt buộc khi nhập sư môn, ta cầm đài sen đưa cho tiểu Nguyên Uyên: “Lột hạt sen.”

Sau đó chỉ chỉ về phía sư phụ đang bay bay trong nước: “Nhìn thấy miệng không? Ném vào đi.”

Nguyên Uyên: ?

Cậu nhóc thử thăm dò ném hết một buổi trưa, không ném vào một cái nào.

Cái gần nhất còn đập vào mắt của sư phụ.

Ha ha ha ha, quá sung sướиɠ.

Ta tuyên bố, từ nay về sau, hắn chính là sư đệ ruột của ta.

12.

Nguyên Uyên thiên phú thế mà không tầm thường, chẳng bao lâu sau liền nhập môn.

Sư phụ theo thường lệ rèn cho cậu một thanh bản mạng kiếm.

Kiếm tu cả đời chỉ có một thanh bản mạng kiếm, người kiếm cùng nhau tu hành cùng nhau trưởng thành.

Ta thực vừa lòng, đêm đó liền túm lấy Nguyên Uyên: “Bây giờ đệ có tư cách tham gia trò chơi mới.”

Ta mang hắn mò mẫm đi vào sau núi.

“Nhìn thấy cái mông của con hổ trắng kia không?”

“Sờ nó một chút.”

Nguyên Uyên là đứa nhỏ nghe lời.

Hắn làm theo, còn ngơ ngác quay đầu hỏi ta: “Sư tỷ, sau đó thì sao?”

Ta tiến lên, túm lấy hắn bắt đầu chạy như điên: “Sau đó chính là nhanh chạy a, đồ ngốc!”

Người bay ở phía trước, hổ đuổi ở phía sau, bối cảnh là âm thanh bạo nộ của hổ gầm, thật sự rất kí©h thí©ɧ.

Nguyên Uyên chạy muốn tắt thở: “Nó vì sao lại kích động như vậy a?”

Bạch Hổ đã đuổi theo chúng ta chạy từ đỉnh núi xuống chân núi hết ba hiệp rồi.

Ta: “Hì hì! Bởi vì ta thường xuyên đi vỗ mông nó!”

Nguyên Uyên: ……….

Thật vất vả trốn thoát khỏi nó, ta hỏi: “Về sau còn chơi không?”

“Ừm.”

“Chúng ta lần sau đổi lại đi trộm báo con nha?”

Cho đến ngày nay, ta đều cho rằng Nguyên Uyên sau này lớn lên thành một mỹ nam tử như hạc đều không tách rời sự đặc huấn của ta.

Hắn lúc khoảng 15 – 16 tuổi đi ra cửa là có thể chọc cho tiểu cô nương đỏ mặt.

Chúc Đào trêu chọc nói: “Điều này chỉ có thể chứng mình người ta vốn dĩ bẩm sinh đã đẹp rồi.”

Chúc Đào từ nhỏ lớn lên cùng ta, cảm tình cực tốt.

Nàng có gương mặt đào hoa trời sinh, eo nhỏ như liễu, sau hông nảy nở nhình quanh sinh tình, tư thái phong lưu, đương nhiên phải vào môn phái hợp hoan.

Trong tình huống bình thường, nàng ta tới tìm ta đều là vì đã chơi chán nam nhân rồi.

Đúng là lúc này, nàng ta lười nhác dựa vào ta: “Rất phiền, bây giờ như thế này ta rất thích, nhưng mà cái tên trước đây tìm tới muốn nối lại tình xưa. Làm sao bây giờ?”

Căn cứ theo quan niệm đạo đức cơ bản, ta kiến nghị: “Chia một người.”

Chúc Đào gật gật đầu: “Được, ngươi muốn người nào? Chỉ cần mở miệng.”

Ta: ………..

“Ta nói chia tay một người, không phải chia cho ta một người.”

“Xì, không thú vị.” Chúc Đào mở miệng, há mồm ngậm đi viên hạt sen đang trên đầu ngón tay ta, dỗi nói: “Đồ ngốc.”

Nguyên Uyên đang ở bên cạnh lột hạt sen nhìn thấy, đôi mày vừa nhíu, viên hạt sen tiếp theo đưa thẳng đến bên môi ta.

Ta theo thói quen cúi đầu ăn.

Chúc Đào: ?

Ta không rõ hỏi: “Sư đệ hiếu kính sư tử không phải là nên làm sao?”

Tuy rằng so với lúc đưa cho sư phụ có dịu dàng hơn một chút. Nhưng ta với lão già xấu tính kia giống nhau sao?

Chúc Đào nhìn đôi ta cười.

Một ngày kia, nàng hắng giọng hát một đoạn trong "Tây Châu Khúc" .

“Đê đầu lộng liên tử, liên tử thanh như thủy. Trí liên hoài tụ trung, liên tâm triệt để hồng.” ( Dịch nghĩa: Cúi đầu chơi đùa hạt sen, hạt sen thanh thuần như nước. Hạt sen nằm trong tay áo, tim sen triệt để hồng )

Ta quay đầu lại nhìn Nguyên Uyên.

Thiếu niên một thân áo xanh, hơi cúi đầu tìm tim sen, cảm giác được ta, hắn ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt sáng như sao, ôn nhu lưu luyến.

Ta sửng sốt.

Gió thổi tới, mặt hồ dập dền gợn sóng, hồng liên cũng hoảng hốt.

Ta: “Đệ, đệ, đệ cũng thích A Đào?”

Thiếu nhiên lập tức đen mặt cúi đầu.

Hắn căm giận đem tất cả hạt sen trong tay ném xuống nước, làm đàn cá con hoảng sợ bơi tán loạn.

Hắn mở giọng hờn căm mà nói: “Ta thích cái đầu gỗ!”

Ách, đam mê này có chút đặc biệt.

Bất quá người tu tiên người lạ việc lạ gì cũng có, ta còn từng thấy có người yêu hoa, yêu chim, yêu sâu, yêu cá.

Đầu gỗ, cũng không phải không thể.

Ta: “Không có việc gì đâu sư đệ, tỷ sẽ không kỳ thị đệ.”

Nguyên Uyên hít sâu một hơi: “Được.”