Chương 8: Ánh sáng của tôi

Nhà họ Hạ nằm ở tầng trên cùng của một tiểu khu trung tâm, phong cách trang trí thanh lịch kiểu Mỹ, đồ nội thất đơn giản nhưng rất có kết cấu.

Chu Lăng thích hoa hồng màu hồng phấn, bình hoa phía trên bàn trà và bàn ăn, đều cắm đầy hoa hồng Mona Lisa màu hồng phấn, tản ra hương thơm nồng đậm.

Phòng khách rất rộng rãi, trên tủ trưng bày ảnh gia đình, phía trên là Tiểu Hạ Nghiên da trắng như tuyết vô cùng đáng yêu, thoạt nhìn như một tiểu thiên sứ trong truyện cổ tích. Cố Tuy Thành biết cô là trưởng nữ nhà họ Hạ, lớn hơn cậu bốn tuổi, là chị gái của cậu.

Ngày đó, trong nhà chỉ có một mình Chu Lăng, bà rất lạnh lùng chiêu đãi Cố Tuy Thành, lúc ấy cậu chỉ mới mười bốn tuổi, phải tốn rất nhiều công sức mới tìm đến được Gia Nam.

Chu Lăng rót cho cậu một chén trà đen, cậu có thể cảm ứng được sự lãnh đạm xa cách của Chu Lăng, thế nên vẫn luôn cúi đầu yên lặng nhìn cái ly sứ trắng hoa mỹ kia.

Chu Lăng không ngừng đánh giá cậu, một bên cảm thấy may mắn vì cậu lớn lên rất khỏe mạnh, nhìn qua cũng rất lễ phép, một bên lại không cách nào chống đỡ được cảm giác chán ghét trời sinh từ trong xương tủy đối với cậu.

Bà nói với cậu một đống đạo lý, còn có cậu tùy tiện xuất hiện như thế sẽ mang đến cho bọn họ một loạt phiền toái.

Cố Tuy Thành cuối cùng trầm mặc rời đi, không buồn để ý đến số tiền bà đưa cho cậu, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.

Bởi vì, bọn họ sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nếu mà không phải Hạ Nghiên, cậu căn bản sẽ không trở lại nhà họ Hạ.

Đêm đó, khi cậu nhìn thấy Hạ Nghiên xuất hiện dưới gốc cây đan quế kia, cảnh vật chung quanh đều là một mảnh đen kịt, chỉ có cô như đang tắm rửa dưới ánh trăng bàng bạc.

Hạ Nghiên là một tia sáng trong cuộc sống của Cố Tuy Thành, phá vỡ đêm tối mênh mông vô tận.

Ánh sáng của cô chiếu sáng toàn bộ thế giới của cậu.

Trên đường lái xe trở về tiểu khu, Hạ Nghiên vẫn luôn suy nghĩ chuyện của Cố Tuy Thành và Bạch Vi.

Cố Tuy Thành đến Gia Nam đã hơn một năm, bây giờ là học kỳ thứ hai, thiếu niên mười bảy tuổi có khả năng thích ứng rất nhanh, hiện tại cậu đã hoàn toàn quen với tiết tấu học tập của trường trung học cơ bản.

Cậu học rất giỏi, ngoại trừ tiếng Anh hơi yếu một chút, các môn học khác đều có thể lọt vào top 5. May mà Hạ Nghiên vừa vặn là giáo viên tiếng Anh, không tránh khỏi thường xuyên mở bếp nhỏ giúp đỡ cho cậu.

Trong hai năm qua, chính sách dân số của Gia Nam cũng coi như là đã lỏng lẻo hơn. Hơn nửa năm sau, sau khi Cố Tuy Thành đến Gia Nam, Hạ Nghiên đem một căn nhà khác của nhà họ Hạ qua tên hắn, chính thức dời hộ khẩu của hắn ra khỏi Diệp huyện.

Đến lúc này, Cố Tuy Thành và nhà họ Cố đã hoàn toàn không còn quan hệ.

Chỉ còn lại cái họ Cố này, dù sao tên của cậu năm đó cũng do cha cậu đặt cho.

Giống như lúc trước ở huyện Diệp có Diệp Dung Tú thương nhớ Cố Tuy Thành, cậu vừa đến trường Trung học Gia Nam, nhờ có gương mặt tuấn tú cùng dáng người cao ngất kia liền được mọi người chú ý.

Bài viết về cậu ấy lập tức leo lên vô số hotsearch, Bạch Vi cũng là một trong những người hâm mộ của cậu.

Hạ Nghiên lo lắng không phải không có đạo lý, diện mạo của Bạch Vi tuy không đủ để làm đại hoa khôi, nhưng làm hoa khôi trong lớp thì dư dả.

Thành tích học tập của cô cũng tốt, hai người , một người ngồi trước một người ngồi sau, thường xuyên có tiếp xúc, không chừng cũng sẽ sinh ra một loại cảm xúc nào khác cũng khó nói.

Hơn nữa, bọn họ còn lén lút hẹn hò đi xem phim.