Chương 6

Bùi Dục cầm khăn lông và quần áo thay rồi thấp thỏm bước vào phòng tắm, dù có là lần đầu tiên lên bục diễn thuyết anh cũng chưa từng căng thẳng thế này bao giờ. Đánh chết anh cũng không nghĩ đến việc lần đầu tiên mình nhìn thấy cơ thể con gái lại trong tình huống này…

Không, không được nghĩ bậy. Cho dù bây giờ anh đang sử dụng cơ thể này, đây cũng không phải là lý do để anh dòm ngó lung tung.

Thế nhưng tất cả mọi nền tảng về tâm lý mà anh xây dựng nên đều sụp đổ trong khoảnh khắc bước vào phòng tắm——Trong phòng tắm nhà Âu Dương Tĩnh, gương được lắp đối diện với vòi hoa sen!

Bùi Dục gần như muốn hộc máu! Lúc lắp gương, nhà họ Âu Dương này nghĩ thế nào vậy!

Tắm như vậy chắc chắn không được, Bùi Dục nhìn trái nhìn phải, trên tường gần tấm gương cũng không có đồ gì có thể che lại, xem ra cách duy nhất là tắm trong bóng tối.

Tắt đèn đi, trong phòng tắm chỉ lờ mờ có chút ánh sáng nhẹ từ bên ngoài chiếu vào, trong màn đêm, cuối cùng thì Bùi Dục cũng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ có thể yên tâm cởϊ qυầи áo tắm rửa rồi.

Thế nhưng, đợi đến lúc thật sự bắt đầu thao tác thì anh mới phát hiện mình đã đánh giá thấp độ khó của việc tắm rửa này. Cho dù không nhìn thấy gì, thế nhưng xúc cảm trên tay rõ ràng đang nói với anh sự khác biệt giữa anh và thiếu nữ.

Cần cổ, bờ vai, cánh tay đều mảnh khảnh và mềm mại hơn nhiều…những nơi khác thì anh hoàn toàn không dám chạm vào, chỉ có thể cầm vòi hoa sen xịt rửa loạn xạ.

Đang tắm, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa, giọng bà nội bất ngờ vang lên: “Tĩnh Tĩnh, sao tắm lại không bật đèn vậy?”

Bùi Dục mất hồn! Ngay lập tức phản ứng lại, bởi vì cửa nhà họ Âu Dương đã quá cũ, khe cửa sẽ có ánh sáng lọt qua. Sao lại quên điều này chứ! Chân tay anh luống cuống bật đèn, dưới tình thế cấp bách nên đã quên mất bên cạnh mình có đặt một thùng nước, còn chưa cất bước thì đã vấp phải chiếc thùng rồi chúi người về phía trước, việc xui xẻo hơn chính là lúc anh ngã xuống, vòi hoa sen đang cầm trên tay lại ấn lên trên ngực…

Ngực đang trong giai đoạn dậy thì là chịu đau tệ nhất, Bùi Dục quỳ dưới đất, đau đến mức muốn chảy cả nước mắt, anh bất giác bụm lấy nơi vừa mới bị đau, hành động này đúng là gây phiền phức rồi, xúc cảm mềm mại cùng sự tê rần ở điểm nào đó trực tiếp chạy thẳng lên da đầu, Bùi Dục ngay lập tức ý thức được anh vừa mới chạm vào đâu…

“Tĩnh Tĩnh? Sao con không nói chuyện?” Bà nội đợi một lúc, thế nhưng lại chỉ nghe bên trong vang lên âm thanh lạch cạch loạn xạ, khó tránh khỏi có chút sốt ruột.

“Con...không sao, vừa nãy không cẩn thận đυ.ng trúng thùng nước, không có ngã ạ.” Bùi Dục giữ sự bình tĩnh trong giọng nói hết sức có thể, thế nhưng tim lại vui vẻ đập nhanh thình thịch.

“Con bé này, bao nhiêu tuổi rồi mà còn hấp ta hấp tấp vậy.” Bà nội đứng ngoài cửa một lúc, thầm thì nói mấy câu rồi mới rời đi.

Ngực vẫn còn đau, thế nhưng chạm anh cũng không dám chạm vào nữa, đừng nói đến việc xoa. Tay Bùi Dục vô thức nắm lại, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại xúc cảm ban nãy… anh không dám nghĩ tiếp nữa, lau sơ qua người rồi vội vội vàng vàng mặc quần áo ngủ vào, chạy ra khỏi phòng tắm trong sự hoang mang.

Mãi đến khi đã nằm trên giường, nhịp tim của anh mới hoàn toàn hồi phục lại bình thường. Bùi Dục lờ mờ cảm thấy, dường như bắt đầu từ giây phút anh trùng sinh, quỹ đạo cuộc đời đang suông sẻ của anh đã xuất hiện những dấu vết của việc mất đi sự kiểm soát.