Chương 20: Sau Này Mẹ Có Rời Bỏ Con, Rồi Biến Mất Một Lần Nữa Không Ạ?

Lúc Phượng Diệc Thần bước vào có chút rầu rĩ không vui, ánh mắt rơi trên người phụ nữ có chút bất an đang ngồi ở sô pha, môi gắt gao mím chặt, thằng nhóc con đột nhiên xoay người chạy về một căn phòng ở tầng một.

"Diệc… Diệc Thần!" Đường Cửu Cửu "soạt" một tiếng đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào bóng dáng của con trai, căng thẳng đến mức hơi thở trở nên dồn dập, tay chân luống cuống đứng đó, trong đầu thậm chí còn xuất hiện một khoảng trống hiếm thấy.

Cô đã từng vô số lần tưởng tượng viễn cảnh cô và con trai gặp lại nhau, nhưng khi lúc đó tới, cô vậy mà lại phát run đến nỗi không nói nên lời.

"Dì, lại gặp mặt rồi ạ, cháu về phòng trước đây." Phượng Diệc Thần đã nghe được cuộc nói chuyện giữa cha và người dì này, dì cũng là vì tiền nên mới gả cho cha.

"Diệc Thần, dì không phải là dì đâu, dì là mẹ của con." Đường Cửu Cửu cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, vành mắt đỏ đỏ, giống chú thỏ con vậy.

Cô thật sự rất muốn xông qua hung hăng ôm chặt lấy con trai, hôn cậu bé, nói cho cậu bé biết bản thân cô là mẹ của cậu bé.

Nhưng cô không thể, cô cũng không dám, cô sợ dọa cho cậu bé sợ hãi, cô sợ cậu bé hiện tại vẫn không thể chấp nhận cô, sẽ không thích cô.

Phượng Diệc Thần cũng đã đoán được, bởi vì phạm sai lầm trước đó, dì xem cậu thành con gái của dì, cho nên có lẽ bản thân cậu với con gái của dì ấy giống y đúc nhau.

Mà dưới tình huống hai đứa nhỏ giống y đúc nhau thì khả năng lớn nhất chính là hai đứa nhỏ là một cặp song sinh.

Cho nên cậu bé nhìn về phía cha, tựa như là đang dò hỏi.

"Cô ấy chính là mẹ ruột của con, còn về những câu hỏi khác thì con tự hỏi cô ấy đi." Phượng Cẩn Niên đầu đau như sắp nổ tung, nói xong liền quay về trước, còn về sự tương tác giữa con trai và Đường Cửu Cửu, anh vốn chẳng lo lắng gì.

Con trai khát vọng có mẹ nhiều như nào, không có ai hiểu rõ hơn ngoài anh.

Đường Cửu Cửu sợ bản thân sẽ khóc mất, nên dùng sức chớp chớp đôi mắt, đem nước mắt chớp ngược vào trong, cô cố gắng nở một nụ cười tươi: "Diệc Thần."

"Dì là mẹ của con thật sao?" Phượng Diệc Thần mím chặt đôi môi nhỏ, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người dì xinh đẹp ở trước mặt.

Đường Cửu Cửu đi tới trước mặt con trai, lấy chiếc cặp xách trên vai cậu xuống, kéo lấy bàn tay nhỏ của cậu bé: "Mẹ chính là mẹ của con, con trai à, thật sự xin lỗi con, mẹ… không phải là một người mẹ tốt, nhiều năm qua không thể ở bên cạnh con."



Phượng Diệc Thần cảm nhận được bàn tay ấm áp của mẹ, nhìn vào đôi mắt cô nhẹ nhàng hỏi: "Vậy sau này mẹ có rời bỏ con, rồi biến mất một lần nữa không ạ?”

Đường Cửu Cửu sững sờ, cô còn cho rằng cậu bé sẽ òa khóc, không nghĩ rằng lại hỏi cô… có còn bỏ đi nữa không? Cậu bé lo lắng cô lại một lần nữa biến mất.

Đường Cửu Cửu ra sức lắc đầu: "Không đâu, sau này cũng sẽ không, sau này mẹ sẽ không rời xa Diệc Thần nữa đâu."

Phượng Diệc Thần nghe được lời đảm bảo của mẹ, trong lòng vừa buồn vừa vui, có chút ngại ngùng nhỏ giọng nói: "Con tin tưởng mẹ."

Rõ ràng là âm thanh vẫn còn mang chút giọng sữa nhưng lại làm ra vẻ từng trải, Đường Cửu Cửu nghĩ đến sự ngây thơ hồn nhiên của hai cô con gái thì lại càng thương con trai hơn.

Hơn nữa, cậu bé vậy mà lại nói tin tưởng cô.

Đường Cửu Cửu càng cảm thấy mắc nợ con trai quá nhiều, nhiều lắm luôn.

"Mẹ, mẹ có thể ôm con không?" Đường Cửu Cửu thật sự muốn rơi nước mắt, đứa bé này hiểu chuyện đến đáng thương.

"Có thể." Phượng Diệc Thần nói xong liền vươn cánh tay ngắn ngủn của mình, đứa bé trai này từ lúc lọt lòng tới giờ, lần đầu tiên được mẹ ôm.

Đường Cửu Cửu vươn tay ôm cậu bé vào lòng, ôm chặt đầu nhỏ bé của cậu trước ngực cô, nước mắt không kiềm chế được nữa mà chảy xuống.

...

Đường Cửu Cửu rút ra chút thời gian để đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho con gái, thì được biết mẹ Lưu đã tới nhà rồi, còn nấu cơm cho hai đứa nhóc ăn nữa nên cô yên tâm rồi.

Dù cho là con trai không có trách bản thân cô, nhưng cô biết được là cậu bé không có cảm giác an toàn, sợ bản thân cô biến mất, dù cho thằng nhóc con đã gắng sức khắc chế nhưng ánh mắt của cậu bé vẫn như cũ luôn đuổi theo cô.

Cô hiểu rõ, Diệc Thần là sợ cô lại một lần nữa biến mất, không thấy tăm hơi.