Chương 27: Khốn Nạn. (1)

Diệc Phong giống như ánh mặt trời trong cuộc đời cô, chiếu sáng thế giới tăm tối của cô.

Năm mười bảy tuổi, Cố An Kỳ đột nhiên gặp được Diệc Phong.

Từ đó, mỗi lần Diệc Phong hẹn Cố Hoan đi xem phim thì người đi chắc chắn sẽ là Cố An Kỳ.

Diệc Phong hẹn Cố Hoan ra ngoại thành chơi, người đi vẫn sẽ là Cố An Kỳ.

Thậm chí quà mà Diệc Phong tặng cho Cố Hoan thì cuối cùng món quà ấy vẫn sẽ rơi vào tay Cố An Kỳ.

Cho đến một hôm, khi Cố Hoan đang làm bài thi thì Cố An Kỳ lao vào phòng thi.

Bốp, một cái tát rơi vào mặt Cố Hoan trước mặt tất cả mọi người, "Tiện nhân, mày đã bỏ bùa mê gì mà Diệc Phong không thèm nhìn tạo một cái! Tao phải đánh chết mày."

Năm đó, Cố An Kỳ thất tình. Cả nhà họ Cố không yên ổn trong vòng ba tháng.

Cái tên Diệc Phong này, mãi mãi trở thành vết thương trong lòng Cố Hoan và Cố An Kỳ.

Năm mười tám tuổi, ba cô phải vào tù.

Mẹ cô nằm trong phòng cấp cứu.

Cố gia lạnh lùng đứng nhìn để mẹ cô tự sinh tự diệt.

Cố Hoan chấp nhận mang thai hộ, bỏ học, sang Mỹ bắt đầu con đường khác...

"Tạp chủng! Nếu không phải cô là thư ký của anh Bắc Minh thì tôi đã cào nát mặt cô rồi."

Câu nói lạnh lùng của Cố An Kỳ kéo Cố Hoan trở về thực tại.

Trái tim Cố Hoan run lên. Cô cảm thấy khó khăn khi hô hấp.

Cố Hoan nhìn cô tiểu thư đã được nuông chiều thành hư của Cố gia, dường như chỉ cần cô tiểu thư đó vui vẻ thì bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay bắt nạt, chèn ép cô.



Còn cô, vì từng câu từng chữ của Vu Phân mà không dám động tay động chân với người em gái này.

Cố Hoan đã rất nhiều lần muốn phản kháng lại nhưng đều bị mẹ cô ngăn lại, mẹ cô nói với cô không dưới 1000 lần, đó là cô và mẹ là kẻ thứ ba chen vào gia đình họ, là kẻ phá vỡ hạnh phúc gia đình họ. Vì vậy, cô và mẹ không có tư cách phản kháng!

Hay cho cậu không có tư cách phản kháng.

Nhưng mẹ cô đâu biết từ năm 8 tuổi đến năm 18 tuổi, cô đã trải qua những gi?!

Đột nhiên hốc mắt cô ướt ướt, cô ngẩng đầu lên để kiềm chế những giọt nước mắt.

"Cố An Kỳ, mẹ con tôi sớm đã không dựa vào Cố gia nữa rồi! Đừng có nghĩ rằng tôi sẽ nhẫn nhịn cô như trước kia! Cái tát này, tôi sẽ sớm trả lại cho cô."

"Trả lại tôi?" Cố An Kỳ trợn mắt lên đầy ngạc nhiên.

Đột nhiên, một ly trà ấm bị hắt lên mặt Cố Hoan.

Thời gian dường như ngừng trôi tại giờ phút này.

Két...

Tiếng cửa mở ra.

Bắc Minh Mặc bước ra, dáng vẻ nho nhã, gương mặt nghiêm nghị.

Cố An Kỳ nhanh chóng thu lại vẻ độc ác trên mặt, nở nụ cười tươi rói, chạy đến bên cạnh Bắc Minh Mặc, nhỏ giọng nói: "Anh Bắc Minh, anh không sao chứ? Thư ký của anh thật là hỗn xược, may mà em đã giúp anh dạy dỗ cô ta rồi, loại người này nên sớm bị đuổi việc."

Bắc Minh Mặc im lặng liếc qua nhìn Cố Hoan một cái.

Phát hiện ra trên tóc cô, mặt cô, thậm chí là cổ và ngực đều có nước.

Mấy lá trà vẫn còn dính trên má, vô cùng thảm hại.

Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không còn chút máu nào. Khác xa với vẻ đắc ý trước đó,



Anh khẽ nhướn mày lên, môi cong lên.

Bắc Minh Mặc để mặc cho Cố An Kỳ kéo tay mình, trầm giọng nói: "An Kỳ, thư ký này tôi sớm đã muốn thay rồi, hay là cô giới thiệu người khác cho tôi di."

Cố An Kỳ nghe xong thì vô cùng vui mừng.

Nhân cơ hội áp sát ngực mình vào tay Bắc Minh Mặc.

"Thật sao? Anh Bắc Minh nhờ em giới thiệu người sao? Hihi..." Cô ta cố ý giả vờ ngại ngùng, đáng yêu, thè lưỡi ra nói, "Hay là em giới thiệu bản thân em được không?"

Đội sắt sâu thẳm của Bắc Minh Mặc lóe lên tia sáng.

Đôi môi mỏng lạnh lẽo cong lên.

Cười không nói gì.

"Anh Bắc Minh, rốt cục là có được hay không?"

Cố Hoan cười nhẹ rồi đưa tay lau đi mấy lá trà dính trên mặt...

Trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.

Cô không có hứng thú nhìn nam nữ tán tỉnh nhau. Huống hồ, nếu như anh muốn sa thải cô thì cô vui mừng còn không kịp nữa là.

Sau đó, cô không nói tiếng nào, đi ra khỏi phòng.

Trong phòng vệ sinh.

Tiếng nước chảy không ngừng.

Nhân lúc phòng vệ sinh không có ai, Cố Hoan nhanh chóng cởϊ áσ khoác ngoài và áo sơ mi ra để giặt, sau đó đặt lên máy sấy khô.

Sau đó, cô rửa sạch mặt của mình.