Chương 33: Tin Dữ Đột Nhiên Tới. (1)

Giọng nói trầm ấm phả vào tai cô.

Khiến cô vừa ngứa vừa run rẩy.

Bụng dưới của Bắc Minh Mặc thắt chặt lại.

Nhiều năm nay, Bắc Minh Mặc vẫn luôn bình tĩnh tự chủ, thậm chí anh còn không cho phép bản thân mình mắc sai lầm, nhưng lại không ngờ được, sự bình tĩnh lạnh lùng này lại bị một cô gái bé nhỏ ngày ngày ở cùng anh phá võ.

Anh nhớ lại dáng vẻ của Cố Hoan khi ngày đầu gặp cô, ngày đó anh nghĩ cô là gái bar nên mới đá cô xuống giường.

Bây giờ anh mới nhận ra, cảm giác tiếp xúc với cô thật tuyệt.

Anh đột nhiên nhớ lại người phụ nữ năm năm trước giúp anh sinh ra Tu Trình...Anh mơ hồ nhớ lại, người phụ nữ đó cũng rất đẹp.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại bên ngoài vang lên.

Anh hít sâu một hơi, nho nhã đứng lên, liếc nhìn người phụ nữ nằm mê man trên giường, quay người rời đi một cách dứt khoát...

Cố Hoan trong cơn mê man nhưng cũng nghe thấy tiếng

chuông điện thoại.

Sau đó, trong đêm tối, cô nhìn thấy bóng đen kia rời đi, không biết vì sao, lúc này giấc mộng lại giống hệt như thật.

Cô rất muốn mở miệng rồi hét lên đừng đi, đừng đi...

Nhưng cô có cố gắng thế nào cũng hét không nên lời...

Bên ngoài phòng ngủ, Bắc Minh Mặc nhấc điện thoại lên, là một dãy số quen thuộc.

Đôi mắt lạnh lùng của anh lóe lên vài tia ấm áp, anh ấn nút nghe.

"Alo..."

Không lâu sau.

Anh cúp máy.

Liếc mắt về căn phòng mà Cố Hoan đang nằm trong đó.

Trong tích tắc, căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.



Anh không khỏi cười khổ, không ngờ có lúc anh phải kiềm chế như lúc này.

Sau đó, anh nhanh chóng lấy chiếc áo vest vắt trên sofa mặc vào, sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà ra đi ra ngoài một cách dứt khoát.

Sáng sớm hôm sau.

Cố Hoan trên giường tỉnh dậy.

Toàn thân đau nhức giống như vừa bị xe tải cán qua.

Mở mắt ra, căn phòng vô cùng sang trọng, còn có mùi của đàn ông xộc vào mũi cô.

Cô biết nơi này!

Đây là phòng nghỉ ngơi trong phòng làm việc của Bắc Minh Mặc.

Cô nhớ Bắc Minh Mặc vì bệnh sạch sẽ mà không dưới năm lần không cho phép cô vào, vì vậy cô chỉ đành nằm ở sofa ngủ trộm vào buổi sáng.

Không ngờ sau khi cô ngất đi anh lại đưa cô vào đây ngủ.

Còn ngủ cả một đêm.

Woa ồ. Cô cầm lấy cái chân trắng tinh, ngửi ngửi một hồi, quả nhiên là người có bệnh sạch sẽ dùng qua, vô cùng sạch sẽ.

Sau khi khỏi bệnh, Cố Hoan lại hoạt bát như thường ngày.

Mặc dù trải qua nhiều khổ cực nhưng nó vẫn không hủy đi sự lạc quan của cô, cô vẫn luôn mong chờ những điều tốt đẹp.

Tất cả những chuyện không vui đều trở thành quá khứ, cô lại bắt đầu những ngày mới tràn đầy niềm vui.

Cô thò tay ra lấy điện thoại, gọi cho mẹ cô, biết được trong nhà vẫn ổn, Dương Dương cũng rất nghe lời. Lúc này cô mới cảm thấy an tâm.

Cố Hoan nhanh chóng chạy xuống giường, đi vào phòng tắm, bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Cố Hoan không ngờ tới, cả ngày hôm nay Bắc Minh Mặc không đi làm.

Giống như bốc hơi vậy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.

Anh đi đâu rồi?

Điều càng khiến Cố Hoan cảm thấy kỳ lạ hơn là, lão gia tử bình thường động một cái là bắt cô báo cáo hành tung của Bắc Minh Mặc vậy mà hôm nay lại không thấy gọi điện cho cô.



Cả ngày hôm đó Cố Hoan ở trong phòng làm việc của chủ tịch, đi đi đi lại vẫn không biết chỗ nào không đúng.

Đột nhiên cô lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó khi không có Bắc Minh Mặc ở đây.

Thở dài một cái, cô vỗ vỗ đầu mình.

Rốt cục là cô đã trúng độc gì của Bắc Minh Mặc mà lại ngoan ngoãn ở trong phòng làm việc cả ngày như vậy.

Đúng là lãng phí thời gian.

Nhanh chóng ôm lấy túi xách, vội vàng đi ra ngoài.

Trên đường, cô thấy phòng thư ký cũng tĩnh lặng đến lạ kỳ.

Ngay cả Lâm Đạt bình thường tìm cô gây chuyện cũng không thấy đâu.

Không đúng.

Cố Hoan không thể nói rõ được cảm xúc của mình, chỉ là cô cảm thấy không đúng.

Vội vàng đi vào thang máy.

Cô vừa mới ra khỏi tập đoàn Bắc Minh thì một thân hình nhào về phía cô, đúng chắn trước mặt cô.

Cô còn chưa phản ứng kịp thì một cái bạt tai rơi vào mặt Cố Hoan.

Cô ngơ ngác.

Ngước mặt lên nhìn, hóa ra là Bùi Đại Nhi.

"Cố Hoan phải không? Cái tát này tôi muốn tát từ lâu lắm rồi."

Trên gương mặt kiêu ngạo của Bùi Đại Nhi lộ vẻ hung dữ. Trên mặt còn đeo một chiếc kính râm, trang điểm nhẹ nhàng, khiến cho ít người trên đường nhận ra vị thiên kim của thị trưởng.

Cố Hoan sờ mặt, nhớ lại cái tát mà Cố An Kỳ tát cô.

Đột nhiên phát hiện, hai người phụ nữ này đều vì Bắc Minh Mặc mà đánh cô.

Mẹ nó!

Đúng là một cái hố sâu.