Chương 35: Tâm Linh Tương Thông. (1)

Cố Hoan nắm chặt tay lại, có chút run rẩy.

Ngẩng đầu nhìn bệnh viện, cô không ngờ cách mấy ngày lại phải đến đây một lần nữa.

Chỉ có điều, lần này người nằm viện là Bắc Minh Mặc.

Tối qua, cô sốt cao, căn bản không biết chuyện của Bắc Minh Mặc. Nghe mấy tin bát quái Vừa rồi, cô đột nhiên có chút đau lòng.

Bùi Đại Nhi chạy đến tát cô, có lẽ là vì nghĩ rằng cô là người phụ nữ ở trong xe với Bắc Minh Mặc.

Hít sâu một hơi, cô đi thẳng vào bệnh viện. Lúc này, nhà Bắc Minh đang vô cùng hỗn loạn.

Sau khi biết được tin Bắc Minh Mặc bị tai nạn, Bắc Minh lão gia đột nhiên lên cơn huyết áp cao.

Vì vậy chỉ có thể nằm trên giường dưỡng bệnh.

mười Giang Tuệ Tâm vô cùng lo lắng, qua một đêm dường như đã già mấy tuổi.

Ngồi ở đầu giường, bà cố gắng kìm nén nước mắt, dịu dàng nói, "Chính Thiên, ông đừng lo lắng, Yến Yến đến viện rồi, Mặc nhất định sẽ không sao. Ông nhất định phải giữ gìn sức khỏe, đùng kích động nữa, biết chưa?"

Bắc Minh Chính Thiên nằm trên giường, tóc bạc trắng. Thở dài một cái, nắm lấy tay Giang Tuệ Tâm, "Tuệ Tâm, tôi già rồi, may mà có bà bên cạnh chống đỡ giúp tôi, cảm ơn bà..."

"Nói gì vậy chứ? Với tôi mà cũng nói cảm ơn sao?" Giang Tuệ Tâm sụt sùi, "Chính Thiên, trong ba đứa con, tôi biết ông để ý nhất là Mặc."

Bắc Minh Chính Thiên gật gật đầu, tiếp lời bà, "Đồng thời, đứa mà thích tranh cãi, đứa mà khiến tôi đau đầu nhất cũng là nó..."

"Ông đó, ông đã yêu cầu quá cao với nó. Từ nhỏ đã gây cho nó nhiều áp lực, bắt nó làm cái này làm cái kia, bây giờ hay rồi, nó ưu tú đến nỗi không nói chuyện với ông một cách tử tế nữa."

Bắc Minh Chính Thiên thở dài, nói: "Trong ba đứa, lão đại quá thật thà, không quyết đoán, lão tam thì cả ngày chơi đùa với phụ nữ..."

Nghe thấy Bắc Minh Chính Thiên nói như vậy, trái tim Giang Tuệ Tâm không tránh khỏi bị chấn động.



Bắc Minh Chính Thiên vỗ nhẹ tay bà nói: "Tuệ Tâm, tôi biết lão tam là con ruột của bà, bà sẽ không nỡ. Nhưng mà trong ba đứa, quả thật lão nhị ưu tủ nhất. Aiz, chỉ đáng tiếc, lão nhị quá có chủ kiến, có chủ kiến đến nỗi ngay cả tôi đây cũng không khống chế được nó."

"Chính Thiên, chẳng lẽ ông vẫn muốn Mặc cưới Đại Nhi."

Nói đến chuyện hôn nhân của Bắc Minh Mặc, sắc mặt Bắc Minh lão gia lại trầm xuống, "Bùi gia năm đó có ơn với tôi, Mặc Nhi lại có lòng với lão nhị như vậy, lần trước còn tự sát, từ đến đến cuối vẫn là nhà Bắc Minh có lỗi với nó. Chúng ta làm sao mà có thể hủy bỏ hôn ước này?"

"Nhưng mà, tôi sợ Mặc sẽ không chịu, ông cũng biết rồi đấy, đứa trẻ này rất coi trọng hôn nhân. Ngay cả năm đó ông ép nó cưới vợ sinh con thì mới được thừa kế tập đoàn, kết quả, nó bằng lòng tìm một người phụ nữ để sinh con cũng không tùy ý tìm một người để kết hôn." Giang Tuệ Tâm nhớ lại chuyện năm đó, âm thầm thở dài.

"Đúng vậy." Bắc Minh Chính Thiên dường như cũng đang hồi tưởng lại chuyện năm đó, "Năm đó, may mà có bà giúp nó sắp xếp, bằng không với độ hoang đường của nó, nói không chừng nó sẽ tìm một người phụ nữ không đúng đắn để sinh con."

"Trình Trình không phải cũng rất tốt sao?"

"Đúng vậy, may là thằng bé đó ngoan ngoãn hiểu chuyện, có điều lại rất ương bướng, giống hệt lão nhị." Bắc Minh Chính Thiên nhớ đến cháu trai thì nở nụ cười, "Có điều, dạo gần đây Trình Trình hình như có chút thay đổi. ."

"Sao vậy, ông cũng phát hiện ra sao?" Giang Tuệ Tâm cười dịu dàng, "Bây giờ tôi cảm thấy Trình Trình đáng yêu hơn trước. Ít nhất là cũng bám dính lấy tôi và gọi bà nội rồi."

Bắc Minh Chính Thiên gật đầu, "Đúng vậy, ông nội bà nội gọi ngọt ngào hơn trước rất nhiều."

Giang Tuệ Tâm cười cười, sau đó, dường như nhớ ra gì đó, "Đúng rồi, Yến Yến nói, hôm qua xảy ra tai nạn, trong xe của Mặc còn có một người phụ nữ."

"Đã sớm nói với nó là người phụ nữ đó là tai họa vậy mà nó không chịu nghe." Sắc mặt Bắc Minh Chính Thiên ngày càng u ám.

Giang Tuệ Tâm cũng im lặng, không dám lên tiếng.

Sau đó, lão gia tử thở dài một tiếng, "Thôi bỏ đi. Chỉ cần nó chịu cưới Đại Nhi thì nó ở bên ngoài như nào tôi cũng không quản nữa."

"Ông đó, chẳng trách Yến Yến nói ông là người bảo thủ, tôi thấy sự cố chấp của Mặc là được di truyền từ ông đó, ai cũng không chịu nhường ai." Giang Tuệ Tâm thở dài, "Hai cha con ông đó, cứ như là kẻ thù kiếp trước của nhau vậy, vậy mà kiếp này lại làm cha con."

"Ha..." Bắc Minh Chính Thiên cười nhẹ một cái, nét mặt đầy tự hào nói: "Nó vẫn phải ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng ba."

Bệnh viện trung ương, phòng bệnh VIP



Cố Hoan nhìn thấy hơn 100 vệ sĩ đứng ngoài hành lang, còn có cả trạm kiểm tra, chỉ để bảo vệ một phòng VIP ở tầng 6 trong bệnh viện.

Cô đoán đó là phòng bệnh của Bắc Minh Mặc.

Cố Hoan đột nhiên cảm thấy căng thẳng, cô nghĩ đến gương mặt đẹp trai của Bắc Minh Mặc đang hấp hối trong phòng bệnh...Không hiểu tại sao, hốc mắt cô đơn ướt.

"Tiểu thư, nơi này không tiện đi vào." Một vệ sĩ mặc đồ đen ngăn cô lại.

Cô bình tĩnh gật đầu sau đó rút trong túi ra tấm thẻ nhân viên, "Tôi là thu ký của chủ tịch, đây là thẻ nhân viên. Làm ơn cho tôi vào xem anh ấy một cái được không?"

Người vệ sĩ mặc đồ đen đó đón lấy thẻ nhân viên, nhìn một cái rồi nói: "Đợi một chút, tôi đi hỏi giúp cô."

Sau đó, Cố Hoan nhìn thấy người vệ sĩ đó đem thẻ nhân viên của cô đến trạm kiểm tra, cuối cùng, người vệ sĩ cúi đầu xuống rồi đua thẻ nhân viên cho cô, nói: "Tiểu thu, cô có thể đi vào rồi."

Cố Hoan thở phào nhẹ nhõm, đi theo vệ sĩ...

Cốc Cốc Cốc.

Cánh cửa vang lên bàn lần, vệ sĩ kính cẩn nói: "Chủ tịch Bắc Minh, Cố tiểu thu đến rồi."

Sau đó, trong phòng im lặng một hồi, vệ sĩ đẩy cửa ra.

Cố Hoan bước vào phòng bệnh, một cảnh khác thường hiện ra trước mặt CÔ.

Cô nhìn thấy Bắc Minh Mặc đang mặc áo bệnh nhân dựa vào đầu giường. Trên đầu được bằng một lớp băng gạc dày. Nhưng anh vẫn đẹp trai như thường.

Chân trái được bỏ bột, treo ở cuối giường, trông rất bắt mắt.

Đôi mắt sâu thẳm như đáy biển dán lên người Cố Hoan, giống như một con sói trong rừng hoang, nhìn cô chằm chằm.

Hai cánh tay đặt trước ngực, đều được băng bó cẩn thận.