Chương 1

Nhiệt độ thiêu đốt từng tế bào trên cơ thể .

Hoắc Miên mệt mỏi nhướng mi , cô nhìn thấy một vùng biển lửa đỏ rực , một mùi hương khét lẹt bay đến mũi cô cảnh báo cô đang gặp nguy hiểm .

“ho ho”

Cô muốn đứng dậy nhưng cơ thể không có sức lực hoàn toàn mềm nhũn không thể khống chế được .

Sao lại thế này ?

Không phải cô đang đợi Phong Cảnh Thành về ăn bữa tối Kỷ Niệm ngày cưới của cô và anh mà cô đã dày công chuẩn bị kỹ lưỡng sao ?

Tại sao khi tỉnh dậy lại ở trong biển lửa thế này ?

Mà cô hoàn toàn không nhớ việc gì đã xảy ra cả .

Lửa càng ngày càng lớn , tầm mắt trở nên mơ hồ nhưng vẫn có thể đoán ra được cô đang ở trong một công xưởng bị bỏ hoang .

Không thể ngồi yên chờ chết , cô phải thoát khỏi đây .

Hoắc Miên loạng choạng đứng dậy ,còn chưa đi được mấy bước thì cái tủ đã cháy thành than bên cạnh bỗng nhiên đổ xuống , hoàn toàn chặn mất lối thoát duy nhất .

“khụ khụ khụ !”

Cô bịt mũi , đầu óc cảm thấy choáng váng , nặng trĩu .

Nhìn loáng thoáng có vài bóng người bên ngoài nhà máy , trong lòng Hoắc Miên run lên , vội vàng hét lớn .

“cứu ! tôi ở đây ! cứu tôi với”

“Bà Phong , tôi xin lỗi , chúng tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của ông Phong mà thôi ”

Ông Phong ? Phong Cảnh Thành ?



“Không thể nào ! Anh ấy sẽ không làm vậy cới tôi đâu ! Các người nói dồi , thả tôi ra ”

Bên ngoài không có tiếng trả lời .

Lửa ngày một lớn .

Hoắc Miên nhìn đám người bên ngoài rời đi , bất lực gục trên mặt đất,nước mắt tuyệt vọng trào ra từ khóe mắt .

“Phong Cảnh Thành, chính Tô Nhược Hân đã phản bội anh mà đi du học , Để bảo vệ công việc kinh doanh của gia đình , anh đã cưới em nhưng chưa bao giờ coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta . ”

“Bây giờ cô ấy đã trở về , anh liền đợi không được mà dọn chỗ bà Phong cho cô ấy .”

“Phong Cảnh Thành , em biết em không thể nào thay thế được vị trí của người phụ nữ đó trong lòng anh , nhưng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy .”

Cô đưa tay phải lên bụng xoa nhẹ rồi thút thít thê lương nói :

“Mẹ xin lỗi con yêu , mẹ thật vô dụng , mẹ đã không thể cho con được nhìn thấy thế giới bên ngoại , và mẹ vẫn chưa nói cho cha con biết về sự tồn tại của con ………. Nhưng nó không quan trọng nữa , con đừng sợ nhé , có mẹ đây rồi , mẹ sẽ luôn ở bên con .”

Trong đêm tối,nhà máy bỏ hoang ở ngoại thành đang bốc cháy sáng rực như một vì sao giữa màn đêm tối nhưng trong ánh sáng ấy lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng chói tai khiến người nghe phải ghê sợ .

Năm năm sau , sân bay thành phố S .

Tại sân bay , một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh còn có thêm sáu tiểu bảo bối đáng yêu đi cùng đang thu hút sự chú ý của rất nhiều người .

Cô diện áo sơ mi voan trắng cùng chân váy màu đen , để lộ đôi chân thon , làm toát lên khí chất tươi trẻ .

Còn sáu đứa bé đi theo bên cạnh cô đều mặc trang phục giống nhau áo sơ mi trắng , quần jean đeo kính đen trong rất ngầu .

Sáu đứa bé dễ thương đi chung với nhau trong rất bắt mắt .

Nếu không phải họ nghe đứa bé kêu cô gái đó là mẹ , những người đi đường sẽ chỉ nghĩ cô là giáo viên mẫu giáo dẫn đầu đoàn trong chuyến đi du lịch mà thôi .



“nếu tôi thật sự không nhìn nhầm thì sáu đứa bé này hình như cùng độ tuổi , nhìn chúng cũng rất giống nhau , không lẽ là sinh sáu”

“chắc là vậy rồi , nhìn chúng giống nhau vậy mà , sinh con thật giống như trò đùa , một lần sinh được cả sáu đứa , chắc là mệt lắm”

Tam bảo Thời Kiên không quen với ánh nhìn của mọi người xung quanh nên cậu lúng túng ôm chặt lấy chân mẹ .

Nhị bảo Thời Lâm nhìn đồng hồ trên cổ tay , bĩu môi nét mặt tỏ ra thiếu kiên nhẫn .

“Mẹ lần sau chúng ta nên sắp xếp tài xế của mình đến đón đi”

Người tài xế được chỉ định đến đón họ đã trễ nữa tiếng rồi .

Cậu không thích những người trễ hẹn .

Sớm biết như vậy , không bằng để ông ngoại sắp xếp bài tài xế và vệ sĩ riêng .

Hoắc Miên cảnh cáo nói : “Nhị Bảo , nhỏ giọng chút đi , con quên là chúng ta bí mật rời khỏi nhà sao ?”

Anh cả Thời Thần thì thầm vào tai em trai mình .

“Theo anh , 80% là mẹ lại một lần nữa bị lừa rồi .”

Nhị bảo Thời Lâm nghe vậy cảm thấy cũng có lý .

Hôm qua , bỗng nhiên mẹ nói rằng nước Pháp thật buồn chán , nên muốn đưa sáu anh em họ về thành phố S .

Đến sân bay thì mới biết mẹ là muốn trốn thoát khỏi bàn tay của Phong Lão Gia .

Dù mẹ không đáng tin cậy cho lắm , đặc biệt là chỉ số IQ cũng là một điều đáng lo ngại .

Nhưng cũng không còn cách nào khác ,mẹ là trái tim và linh hồn của các bé , vì vậy các bé phải nuông chiều mẹ .

Thế là sáu đứa bé đi theo , vừa lén lút vừa bận giúp mẹ chùi đít , để không bị ông ngoại bắt gặp .