Chương 2

Thấy đã đợi nửa tiếng đồng hồ rồi mà xe vẫn chưa xuất hiện , bọn trẻ nghi ngờ mẹ lại bị lừa rồi.

Đúng lúc này , một vài chiếc Rolls-Royce màu đen cùng nhau xuất hiện trước cổng sân bay ,thu hút sự chú ý của người qua đường .

Một vài vệ sĩ mặc vest bước xuống từ những chiếc xe phía trước và phía sau.

“ Tránh ra , tránh ra”

Những người xung quanh cổng sân bay tản ra thành một lối đi thì cũng là lúc cánh của xe ô tô ở giữa được mở ra .

Một người đàn ông mặc vest , giày da căng bóng bước ra khỏi xe , lúc này mọi người mới có thể nhìn thấy dáng vẻ hào hoa của người đàn ông .

Khuôn mặt góc cạnh , lông mày rậm và đôi mắt phượng ,nét mặt lạnh nhạt và đôi môi mỏng lạnh lùng hoàn hảo như một tác phẩm được thợ thủ công điêu khắc tỉ mỉ .

Sự xuất hiện của người đàn ông ngay lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý .

Vài bảo bối nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng này từ xa thì trầm ngâm nhìn nhau ,

Khi Thời Uyển đang không biết chuyện gì đang xảy ra , cô đã gọi nhiều cuộc điện thoại nhưng không ai trả lời , và cô rất tức giận .

“Thật quá đáng , người này sao có thể làm vậy ? Anh ta nói dối lừa tiền mình .”

Bọn trẻ không ngạc nhiên chút nào .

Xét cho cùng mẹ thật sự rất dễ bị lừa .

Đại bảo Thời Thần nâng trán lắc đầu ,cậu biết ngay kết quả sẽ thế nay mà , không thể trách câu cậu miệng quạ được .

Ngũ bảo Thời Thương trầm ngâm chỉ về phía đối diện : “Mẹ , chúng ta đến đó bắt taxi đi .”

Khi Thời Uyển ngước mắt lên , nhìn thấy bóng dán người đàn ông bước xuống xe , cô không khỏi choáng váng .

“Mẹ ? Mẹ không đi sao ?”



Giọng nói trong trẻo đầy mùi sữa của Lục Bảo truyền tới .

Cô định thần lại , nở một nụ cười rồi cầm lấy hành lý của bọn trẻ và lên đường .

Lúc này , Phong Cảnh Thành đã vào sân bay dưới sự hộ tống của các vệ sĩ .

Một cô gái trang phục trắng thướt tha thấy hắn đi tới thì sắc mặt rạng rỡ .

Một số người đã nhận ra danh tính của cô gái nhưng không dám lại gần .

“Có phải là Tô Nhược Hân ? Ngôi sao lớn đã ra mắt ở vị trí C trong chương trình tạp kỹ của nhóm nhạc nữ trong một thời gian trước không ?”

“Người Đàn ông đi bên cạnh có chút giống chủ tịch tập đoàn Phong thị ”

“tin tức lớn !”

Tô Nhược Hân bước tới chỗ Phong Cảnh Thành ,rất tự nhiên giơ cánh tay lên ,không thèm để ý đến ánh nhìn mọi người xung quanh hay máy quay .

“Anh Cảnh Thành , anh đợi lâu chưa ?”

“Không”

Giọng nói trầm và từ tính của người đàn ông vang lên .

“Thực xin lỗi, nếu như người đại diện của em không phải nói xe bị hỏng ,em đã không phiền anh tới đón . Dù sao anh cũng là người bận rộn .”

Phong Cảnh Thành còn chưa nói chuyện thì trợ lí Đằng Cận bên cạnh liền cười đáp.

“không sao đâu cô Tô , dù sao Phong Tổng cũng phải về nhà tổ ăn tối. Tiện đường không sao”

Vừa dứt lời, liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Phong Cảnh Thành kiến hắn lạnh cả sống lưng , hắn liền nhanh chóng chuyển chủ đề .



“khụ khụ , thời gian không còn sớm , mau lên xe thôi , mọi người ở nhà tổ chắc cũng đợi lâu lắm rồi .”

Trước cửa sân bay , Thời Uyển đã lên taxi với các bảo bảo .

Phong Cảnh Thành để Tô Nhược Hân lên xe trước , nhưng vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp bóng dáng quên thuộc trên xe taxi đó.

Cơ thể anh ta lập tức cứng đơ , Phong Cảnh Thành cứng đơ đứng tại chỗ .

Tô Nhược Hân thấy đã lâu rồi mà anh vẫn chưa lên xe liền lên tiếng hỏi :

“Anh Cảnh Thành anh sao vậy ?”

Nghe tiếng gọi anh mới định thần lại , nhận ra mình mới mất bình tĩnh .

Đây đâu phải lần đầu tiên mà anh nhìn nhầm ai đó thành cô ấy chứ ? Anh mất trí thật rồi … Hóa ra nhớ một người người quá nhiều cũng có thể gây ra ảo giác .

Phong Cảnh Thành cười lạnh một tiếng rồi không nói tiếng nào lên xe .

Khi xe rời khỏi sân bay , để lại một nhóm người qua đường đang đăng weibo vạch trần hoàn toàn mối quan hệ của Tô Nhược Hân và vị chủ tịch giàu có .

---------------------------------------

Trong xe Ngũ Bảo Thời Thương thấy mẹ đã ngây người một lúc lâu thì không khỏi quan tâm hỏi :

“Mẹ đang nghĩ gì vậy ?”

“Hả ? không có gì , chỉ là nhìn cảnh quan thành phố S bây giờ thật khác biệt so với trong trí nhớ của mẹ thôi .”

Nhị Bảo Thời Lâm thẳng tay vạch trần lời nói dối : “Thật sao ? Sao con lại cảm thấy tâm trạng của mẹ đang rất xấu ?”

Thời Uyển mím môi nói .

“Mẹ giống như thấy Cha của các con .”