Chương 16

Buổi chiều bị bỏ ngoài cửa phòng tôi vẫn chưa hiểu lắm, đến tối tôi mới phát hiện ra một sự thật là ông chú vàng trong làng giận dỗi đã thật sự giận tôi.

Ôi trời đất ơi, tôi đứng gần 15 phút rồi mà chú vẫn không chịu mở cửa cho tôi vào. Tôi đâu có làm gì đâu, tôi không hề làm gì luôn đó.

Ủ rũ tôi đi về phòng, trong phòng tên Lộc say bí tỉ ngủ ngáy o o, mùi bia rượu thì nồng nặc khắp phòng. Tôi lò mò đi đến máy xông tinh dầu thay hương cam sả cho thoáng khí chứ cái mùi bia này nồng quá cơ.

Cả đêm tôi nằm trên ghế quý phi cứ trằn trọc không ngủ được, cứ nghĩ đến chuyện này rồi chuyện kia khiến đầu óc tôi rối tung. Vừa nãy mẹ tôi gọi cho tôi, phải nói năm thuở mười thì bà mới gọi cho tôi một lần. Mà gọi cũng không có câu nào hỏi thăm tôi sống thế nào hay là tôi có khỏe không, mục đích bà gọi là để chỉ kêu tôi đưa Minh Lộc về nhà chơi. Đến cùng, tôi cũng không hiểu tôi có phải là con ruột của bà không nữa...

Đâu phải cứ là con thì đứa nào cũng thương đâu.

__________

Sáng hôm sau tên Lộc tỉnh dậy tôi chửi cho một trận muốn hụt hơi, mà ngộ là tên Lộc mặt đần ra trông chán ơi là chán. Nghe tôi nhắc tới Khoa, anh ta liền ba chân bốn cẳng phi đi tắm sau đó phi ra khỏi nhà như một cơn gió. Cái kiểu này là đi kiếm Khoa xin lỗi chớ không gì khác. Mấy cái thanh niên yêu nhau này....trông chán ghê.

Mà nói người ta tôi lại không nhìn lại mình, ôi dồi ôi ông chú ổng giận tôi thiệt rồi. Sáng tôi có mò qua phòng tìm chú, cửa không khóa tôi mới mở cửa he hé ngó quanh nhưng tuyệt nhiên không thấy ai. Ông chú đi từ khi nào rồi, đi không nói một câu nào luôn.

Lếch thếch đi xuống nhà trong tâm trạng buồn như mất sổ gạo, tôi đi tới đi lui không biết nên làm cái gì. Lúc chưa lấy chồng thì còn đi học đi làm, về đây rồi tối ngày chỉ quanh quẩn trong Mộc Phủ. Nhiều khi tôi nghĩ, chắc cũng do rãnh quá nên mấy người đàn bà mới tìm kế hại qua hại lại cho đỡ buồn. Chứ rãnh rỗi quá nó buồn ghê gớm.

Tôi làm một ly trà sữa thiệt to, hôm qua có ít trà ô long loại ngon nên tôi lấy thêm sữa làm một bình trà sữa để trong tủ lạnh uống dần. Hôm nay đang buồn đời nên tôi lấy ra uống, nếm thử một chút, chu choa cũng ngon quá đó đa.

Biết chị Xuân thích uống trà sữa nên tôi đem vô cho chị một ly, cũng sẵn trả lời chị câu hỏi hôm bữa. Thú thực thì tôi thấy không nên hợp tác với nhau làm chi, chú Ba cũng không thích nên là chắc tôi sẽ từ chối.

Gõ cửa phòng chị, tôi hỏi.

- Chị Xuân, em Quyên nè. Em đem cho chị trà sữa, chị có trong đó không?

Bên trong có tiếng trả lời vọng ra:

- Có. Em vô đi.

Tôi mở chốt cửa sau đó đi từ từ vào trong, trong phòng chị Xuân đang ngồi sắp đồ cho em bé vào trong tủ. Thấy tôi vào, chị dừng tay lại, cười hỏi:

- Đem gì cho chị vậy?

Tôi để ly trà sữa xuống bàn, cười rạng rỡ:

- Dạ em đem trà sữa cho chị, chị uống đi.

Chị Xuân gật đầu, nhìn ra tâm trạng rất là vui vẻ. Nhìn sang cái bụng lúp lúp, tôi tự dưng cảm thấy lo dùm cho chị. Tôi mới hỏi:

- Chị, chị không sợ ba má phát hiện hả chị?

Chị Xuân nhìn tôi, tay dừng hẳn việc xếp quần áo. Chị xoa xoa cái bụng nhỏ, giọng nhạt nhẽo mà nghiêm túc.

- Chị ở lại nhà này bao lâu nữa đâu mà sợ hả em?

Tôi có chút giật mình, liền hỏi:

- Ý chị là....

Chị Xuân cười tươi tắn nhìn tôi, tôi chưa bao giờ thấy nụ cười đẹp như vậy từ chị.

- Cái chuyện lần trước chị nói với em, em nghe rồi bỏ đi, chị cũng không muốn em dính dáng tới chuyện của chị. Chị quyết định rồi, chị trốn đi, chỉ có cách đó mới giúp chị được sống bên cạnh anh ấy mà thôi.

Tôi chưng hửng khi nghe những gì chị Xuân nói, tôi không nghĩ chị lại cương quyết mạnh mẽ đến như vậy. Ở lại Mộc Phủ cũng đâu phải không tốt, chưa kể chị mà mất tích không lẽ mọi người không đi tìm. Chị làm cách nào được đây?

- Chị, chị nghĩ kỹ chưa, có được không?

Chị Xuân thở dài:

- Không còn cách nào khác đâu Quyên, chị...hết cách rồi.

Dừng một chút, chị nói tiếp.

- Ở đây hơn 1 năm chị chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc, sống cùng anh Phú cũng không hề cảm nhận được tình cảm của anh ta dành cho chị. Tụi chị giống như hai người bạn sống tạm bợ với nhau. Trước mặt ba má thì anh anh em em nhưng bên trong thì lạnh lẽo lắm. Mà chị cũng quen rồi, chị không thương anh Phú, anh Phú cũng không thương chị thì giải thoát cho nhau là tốt nhứt. Chị chỉ muốn sống cùng người mình thương, không cần danh môn quyền thế, chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi. Bao nhiêu lâu nay, chị cố gắng dung hòa mình vào Mộc Phủ nhưng không đặng. Chị không gánh nổi trọng trách dâu cả Mộc Phủ, chị thực sự rất mệt mỏi Quyên à.

Tôi nhìn chị, nhìn ra trong lời nói của chị chứa bao nhiêu là bất lực cùng mệt mỏi. Bỗng chốc tôi thấy thương cho chị, chị cũng giống như tôi nhưng lại không may mắn bằng tôi. Tôi về Mộc Phủ này là chưa yêu ai nhưng còn chị, chị có người mình thương rồi. Mà đã là tình yêu thực thụ thì ngăn cách làm sao được đây?

Tôi nghẹn một hơi trong cổ, một lát sau mới thở dài hỏi được một câu:

- Vậy chị tính đi bằng cách nào?

Chị Xuân cười nhạt.

- Chị đang tính, cũng sắp rồi. Chị nhờ em việc này, được không Quyên?

- Chị nói đi, là việc gì?

- Nếu thương cho chị với đứa nhỏ trong bụng thì em nói chú Ba giúp bọn chị đi. Chỉ cần chú Ba giúp thì mọi việc sẽ thuận lợi. Chị không thể sống như vậy được nữa, giúp chị nói với chú Ba đi Quyên.

Tôi nhìn chị thật lâu, nhịn không được cũng đành gật đầu đồng ý. Tôi sẽ chuyển lời với chú Ba nhưng còn việc chú có đồng ý hay không thì tôi không hứa được.

- Được, em sẽ nói với chú.

Chị Xuân trên mặt mang theo một tầng vui vẻ thực sự, tôi cũng không biết tôi giúp chị là đúng không nữa nhưng nhìn chị chật vật với cuộc sống hiện tại, tôi thực sự không nỡ. Thực ra thì chị Xuân cũng có làm gì hại tôi đâu, lúc đầu chị có hơi kênh kiệu nhưng sau đó lại đối xử với tôi rất tốt. Chuyện lần trước cũng đâu phải do chị muốn hại tôi, người chị muốn gáng tội là dì Trinh chớ không phải là tôi.

Đồng ý với chị rồi, tôi nói chuyện với chị một lát nữa cũng đi ra ngoài.

Ra đến ngoài tôi lại thở dài vài hơi, thiệt lòng tôi lo cho chị Xuân nhiều hơn là mừng. Chị trên danh nghĩa đang mang bầu đứa cháu của Mộc Phủ, nói trốn đi là trốn đi được sao?

Nhưng mà tôi lo là lo thừa rồi, bởi lẽ dưới sự giúp đỡ của ông chú thì không việc gì là không được.

3 ngày sau, tin chị Xuân bỏ đi mang theo cháu đích tôn của Mộc Phủ được phát hiện vào buổi chiều tối. Chị đi để lại một bức thư kể rõ tất cả mọi chuyện về cái bầu. Ba má chồng tôi giận đến mức đập đồ nhưng cũng không tìm ra được tung tích của kẻ làm cho chị có bầu. Bởi sau lưng có ông chú Ba che cho một tay thì ba chồng tôi có thuê thám tử giỏi cỡ nào cũng tìm không ra. Anh Hai Phú thì có chút ngẩn người kèm theo giận dữ, nhưng tôi để ý thấy nét giận của anh Hai không đầy khóe mắt. Có chăng giận là giận chị cắm sừng anh chớ không giống như giận sôi máu của một người chồng biết vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ.

Tất nhiên là có sự nhúng tay của chú Ba trong chuyện này, tôi không hiểu chú Ba với chị Xuân có trao đổi gì không mà chú Ba đồng ý giúp đỡ cho chị, chưa nói là giúp đỡ hết mình nữa. Bên phía nhà chị Xuân cũng bị ảnh hưởng bởi việc làm tày trời này của chị. Mà tôi nghe Lộc nói hai bên trực tiếp đối chọi gay gắt, bên nhà chị Xuân yếu thế hơn nên thua mất mấy công ty con. Ngoài mấy công ty con đó ra thì cũng không đánh sập được gia tộc họ Vũ của chị Xuân. Tôi thực không hiểu lắm vì sao chị Xuân lại làm như vậy, chị biết rõ bỏ trốn sẽ đẩy gia tộc mình vào thế hiểm nhưng mà chị vẫn làm. Tôi không biết là vì chị quá mù quáng vì tình yêu hay là vì chị đã có tính toán từ trước mới đi bước cờ này, chứ rõ ràng đây là con cờ hiểm mà.

Việc chị Xuân cắm sừng anh Phú, ba chồng tôi ra sức ém nhẹm và bắt anh Hai đệ đơn ly hôn khẩn cấp. Mà anh Hai cũng vì chuyện này mà say xỉn suốt, nhìn thì cũng tội quá chừng. Nhà chồng tôi không khí ảm đạm hơn một tuần, bà nội cũng vì buồn mà sinh bệnh. Nghe đâu Mộc Phủ và họ Vũ của chị Xuân cạch mặt nhau kể từ đây. Chị Xuân sau hôm mất tích không tìm ra được chị cũng không ai liên lạc được, đơn ly hôn đơn phương được tòa xử lý nhanh gọn. Cuộc hôn nhân tưởng chừng viên mãn môn đăng hộ đối không ngờ lại kết thúc trong ê chề, phía chị Xuân vừa được vừa mất mà hình như mất nhiều hơn được. Chuyện này về sau cũng có người bàn tán nhưng không biết nguyên nhân vì sao con trai lớn của Mộc Phủ lại ly hôn với con gái của họ Vũ đột ngột như vậy. Nhưng tò mò cũng chỉ là tò mò, bởi lẽ hào môn đã muốn giấu thì người thường biết làm sao được. Haizz đến cuối cùng thì hôn nhân thương mại cũng chỉ giải quyết bằng thương mại.

__________

Kể từ khi chị Xuân đi, trong nhà không khí trầm xuống rất nhiều. Má chồng tôi đi ra đi vào lại thở dài, dì Trinh với chị Quế nếu không có gì quan trọng cũng không dám làm phiền tới má chồng tôi. Ba chồng tôi thì lại khác, tôi nghe chú nói ông nung nấu ý định trả đũa họ Vũ nhưng mà nói gì thì nói, họ Vũ cũng là một họ lớn, rễ gốc cắm sâu vào trong đất rồi, đâu thể nói muốn bứng là bứng lên được đâu. Hiện tại bây giờ ba chồng tôi chưa có làm gì nhưng tương lai ra sao thì tôi không biết. Mà thôi lo chi cho xa, họ Vũ cũng không phải họ của tôi, tôi cũng chỉ có thể giúp chị Xuân đến đây là cùng.

Chuyện hơn 2 tháng, mọi người trong nhà cũng nguôi ngoai đi phần nào. Thực ra thì Mộc Phủ không có thiệt thòi gì, chỉ có điều hơi ê mặt chút thôi. Mà nói nào ngay, má chồng tôi mới mấy bữa trước còn đi tìm mối hôn sự mới cho anh Hai, tính ra bà cũng đâu có buồn lắm đâu. Mà ông anh Hai cũng lạ đời, chuyện cưới vợ cho mình mà im thin thít không có ý kiến gì hết, cứ kệ cho má chồng tôi đặt đâu thì ngồi đó.

Bụng chị Quế hơn 3 tháng, hôm bữa chị đi siêu âm bác sĩ đoán khả năng bầu con trai cao hơn con gái. Ba chồng tôi nghe con trai thì vui ác luôn, còn má chồng tôi với dì Trinh thì hậm hực mặt chình ình. Nói chứ chị Quế sanh con trai lại được ba chồng tôi cưng, con chị tương lai cũng không thua gì anh em Minh Phú, Minh Lộc, hai người đàn bà kia không tức mới là lạ đó.

__________

Giữa trưa tôi nhận được điện thoại của Khoa, cậu ta vừa đi công tác về nói lát nữa ghé nhà cho tôi chút quà công tác. Tình cảm của tên Lộc với Khoa dạo gần đây tốt hơn nhiều, tôi cũng giúp cho họ không ít thứ. Khoa cũng hay thường ghé chơi nhà, lúc nào cậu ta ghé chơi cũng có tôi nên trong nhà không ai nghi ngờ gì hết, chỉ nghĩ đơn giản Khoa là bạn của tôi và Lộc thôi.

Lấy quà xong, nói với Khoa vài câu tôi cũng tạm biệt rồi đi lẹ vô trong nhà. Vào tới cửa tôi thấy má chồng tôi đang ngồi tính toán gì đó trên bàn, thấy tôi đi vô, bà kêu lại, hỏi.

- Quà cáp gì của ai vậy Quyên?

Tôi cười hề hề:

- Dạ bạn anh Lộc đi công tác về cho đó má.

Má chồng tôi nhướng mày:

- Thằng Khoa hả?

- Dạ của anh Khoa.

Phía sau chị Sen đi lên bưng cho má chồng tôi tách trà lài, thấy tôi chị nhìn nhìn cái kiểu khó ưa lắm, cứ như đang vênh váo hả hê vậy đó.

Má chồng tôi liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn chị Sen, bà khẽ hừ:

- Sen, mở túi quà ra cho dì.

Tôi nhìn má chồng tôi, lấp bấp hỏi lại:

- Quà gì hả má, ý má là túi này?

Chị Sen nghe má chồng tôi ra lệnh liền đi nhanh lại muốn giựt túi quà trên tay tôi, tôi nhanh tay giành lại được. Tôi cau mày, trừng mắt nhìn chị ta.

- Chị buông ra, ai cho chị đυ.ng vào đồ của tôi?

Chị Sen nhếch môi muốn giựt cho bằng được túi quà, chị ta kênh kiệu.

- Dì kêu sao tôi nghe vậy, Mợ buông ra đi chớ để không thôi tôi nặng tay Mợ đừng trách.

- Tôi thách chị đó.

Chị Sen nghe tôi trả lời, chị ta dùng sức kéo cái túi về phía chị, mà xui cho chỉ, chỉ cầm đúng cái quai mà cái quai lại lung lây sắp đứt. Tôi thuận nước đẩy thuyền, kéo cái túi mạnh một cái về phía tôi khiến cái quai túi rớt ra, chị Sen mất đà té đập mông xuống đất la oai oái.

Má chồng tôi thấy vậy liền nhào đến giựt cái túi trong tay tôi, tôi cũng không cản, nếu bà ta muốn làm khó, tôi để cho bà làm khó.

- Má, má cần chi làm vậy, bộ má nghi ngờ con hả?

Má chồng tôi quát to:

- Nếu cô với thằng Khoa không gian díu thì sợ gì con Sen nó kiểm tra?

Tôi nghe tiếng xe bên ngoài về, liếc mắt sơ qua là xe của tên Lộc. Cười nhẹ trong lòng, lần này tôi cho má con bà trở mặt một lần cho biết tởn với người ta.

Tôi giả vờ mếu máo, sụt sịt:

- Má quà của anh Khoa cho chứ có gì bậy bạ đâu má, con với anh Khoa là bạn bè trong sạch mà. Má nghi ngờ con vậy tội cho con, lỡ tới tai anh Lộc thì sao hả má?

Má chồng tôi không nghe, bà xé rách cái túi rồi moi bên trong ra coi. Trong túi chỉ có hai cái khăn quàng cổ, một cái màu đỏ một cái màu đen, ngoài ra không có cái gì khác.

Má chồng tôi phủi phủi hai cái khăn, bà cau mày quay lại nhìn chị Sen đang đứng sát bên, bà gằng giọng hỏi nhỏ nhưng tôi thính tai nghe được rõ ràng.

- Thư từ gì đâu?

Tôi cười thầm trong lòng, ngu gì mà ngu dữ thần ôn, thời buổi này nếu có nɠɵạı ŧìиɧ thì cũng đâu ai ngu mà đi viết thư. Cái bà chị Sen này....

Vừa nghe tiếng bước chân đi vào, tôi liền khóc lóc:

- Má không thích con con biết con buồn thôi chớ cũng không dám trách má cái gì m nhưng mà đồ của con con chưa đồng ý mà má lục coi vậy là con không có chịu đâu. Con với anh Khoa có cái chi đâu mà má nghi con tội nghiệp cho con vậy má. Anh Khoa ảnh là bạn của anh Lộc chứ có phải bậy bạ gì đâu, má làm vậy oan cho anh Khoa nữa.

Tôi nói xong, bà chưa kịp phản bác thì tên Lộc đã bước vào. Thấy tôi đang mếu máo, hai cái khăn quàng Khoa tặng thì bị má chồng tôi quăng dưới đất. Tên Lộc điên tiết gây với má chồng tôi một trận dữ dội long trời lỡ đất. Kết quả tên Lộc thắng, má chồng tôi bị chọc tức đến đỏ mặt. Tôi cũng lầm lũi theo tên Lộc đi lên phòng để tránh cho bà má chồng giận cá chém thớt lung tung.

Thú thực thì tên Lộc xót hai cái khăn Khoa tặng rồi cộng thêm việc má chồng tôi nặng nhẹ Khoa nên anh ta mới thành ra điên như vậy chớ cũng có vì tôi đâu. Nhưng mà vì nguyên nhân gì cũng được, có người chọc tức bà ta là tôi vui rồi. Người gì ngang ngược quá trời quá đất hà.

Sau vụ này tôi lại phát hiện thêm một nhân vật tìm ẩn khác là chị Sen. Nghe nói chị là cháu được má chồng tôi nhận nuôi, chị ở đây cũng giống như Thu Phụng vậy nhưng mà không tốt được như Thu Phụng. Còn thêm một nguyên nhân khác sâu xa hơn nữa tôi nghe được từ miệng Út Đực là chị Sen có tình ý với tên Lộc. Nhưng vì không môn đăng hộ đối nên ba chồng tôi không chịu, mà chị Sen cũng ít khi ở Mộc Phủ, dạo gần đây nghe nói hình như là về ở luôn đặng phụ vυ" Một thì phải. Tôi nhớ tôi gặp chị được bao lần đâu, lâu lâu mới thấy mất chị ta. Úi chà tôi thầm nghĩ, tên Lộc nhìn vậy chứ cũng lắm mối dữ đó đa.

Cũng vì chuyện này mà má chồng tôi bị ba chồng chửi cho một trận nên đâm ra bà không vui với tôi như trước nữa. Mà tôi cũng không biết là do má chồng tôi nghi ngờ tôi với Khoa hay là do chị Sen gài má chồng tôi nữa. Nhưng nói gì thì nói, hai người bọn họ sau lần này cũng không mấy ưa gì tôi đâu. Nhứt là má chồng, bà cứ kiếm chuyện hạnh họe với tôi suốt.

_________

Chú Ba dạo này đi công chuyện suốt, thời gian chú ở nhà hiếm hoi lắm. Hổm rày tôi toàn liên lạc với chú qua điện thoại chớ có gặp mặt được bao nhiêu đâu.

Đầu giờ chiều, tôi đang ngồi dưới bếp làm mứt dâu thì nghe Út Đực chạy rần rần xuống, nó tía lia cái miệng.

- Mợ cái anh đẹp trai bạn cậu Lộc kiếm kìa.

Tôi liền cười, nói với Út Đực.

- Ừ Út pha nước đem lên cho khách đi, Mợ lên liền.

Nói rồi tôi cũng đi rửa tay rồi lên chơi với Khoa, hôm nay Khoa hẹn cả tôi với Lộc đi ăn bên ngoài.

Tôi đi nhanh lên phòng, thay một bộ váy lịch sự, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài. Hiếm khi nào tôi được ra ngoài đi chơi nên lần này có chút phấn khích. Vừa ra đến bàn gỗ trước nhà, đã thấy Út Đực đang ỏng ẹo trước mặt Khoa, ngó thấy Út Đực coi bộ điệu hạnh dữ, tôi liền tằng hắng giọng:

- Út Đực, đem nước cho khách chưa?

Út Đực cười duyên, cái môi sơn đỏ lòm thấy hết hồn. Thằng chả điệu đà:

- Dạ rồi Mợ.

Úi chao cái giọng nam pha nữ the thé nghe nổi hết da gà, mà kế bên Khoa cũng cười theo. Út Đực này, đến bao giờ mới bỏ được cái tật này không biết nữa à.

Đuổi Út Đực xuống, tôi mới ngồi xuống nói với Khoa.

- Khoa đợi chút nha.

Khoa xua tay, cười với tôi.

- Quyên không cần lo, Lộc chắc cũng sắp về rồi.

Ngồi nói chuyện một lát thì thấy tên Lộc gọi điện thoại cho tôi, hắn ta kêu tôi lên lấy dùm hắn ta cái áo khoác. Nghe vậy tôi liền nhanh chân đứng dậy lên phòng lấy đồ đặng lát nữa tên Lộc về là đi luôn không cần lên lấy nữa. Mà xui sao, tôi đứng dậy lại bị vướng cái chân ghế gỗ nên chao đảo muốn té, may mà có Khoa nhanh tay đỡ lấy tôi nên tôi mới không sao.

Khoa đỡ lấy tôi, cậu ta lo lắng hỏi:

- Quyên có sao không?

Mắt cá chân tôi truyền đến cảm giác đau nhứt không thôi, thầm nghĩ trong lòng chắc là tôi trật khớp rồi. Vì đau quá nên tôi vịn tay Khoa đứng dậy, càng nhúc nhích càng thấy đau. Vừa định mở miệng trả lời Khoa thì nghe phía sau có tiếng bước chân đi đến kèm theo giọng hét xé gió của má chồng tôi.

- Con Quyên hay ha, tao rình riết cũng bắt được tại trận. Nghi đâu là có đó, mày hết cãi nha con.

Bà đi lại chỗ tôi kéo tay tôi từ chỗ của Khoa, tóc tôi bị chị Sen nắm kéo quật xuống ê hết đầu. Chân tôi lại đang bị trật nên không phản ứng kịp, trong lúc này chỉ biết ôm đầu để không bị đánh trúng mà thôi.

Má chồng tôi gằng lấy tay tôi giữ chặt, bà tát một cái thật mạnh.

"Bốp".

Kèm theo tiếng hét:

- Đồ oan gia, nuôi ong tay áo, canh lúc con tôi không có nhà, cô đưa tình nhân về tay nắm tay, ôm eo trong Mộc Phủ này. Cô cũng giỏi lắm rồi.

Chị Sen đang ghì tóc tôi, tôi trừng mắt hét:

- Chị buông ra coi.

"Bốp"

Má chồng tôi lại xuống tay cái nữa, bà giận đến tím mặt, trong giọng nói mang theo ý run run.

- Đồ đỉ, cô có quyền gì lên tiếng. Câm. Con Sen, kéo mạnh cho dì.

Bà ta vừa dứt lời, chị Sen đã nắm tóc tôi kéo cái mạnh ra sau. Kéo như muốn kéo tróc da đầu của tôi ra vậy. Tôi đau đến nước mắt cũng phải chảy ra nhưng không kêu tha, tôi hét lên.

- Con không có làm gì có lỗi hết, má muốn xử tội con thì cũng chờ anh Lộc về chứ.

Khoa phía sau đang bị mấy người đàn ông giữ lại, anh ta cũng vội phân trần.

- Dì, dì hiểu lầm rồi...

Má chồng tôi giận quá hóa cười, bà gằng giọng:

- Chính mắt tôi nhìn thấy cậu và con này ôm nhau xà nẹo xà nẹo. Lầm... tôi lớn tuổi chứ mắt không có bị mù.

Tôi định nói nhưng nghĩ lại bây giờ có nói cũng vô ích. Tôi cố vùng vẫy nhìn trong đám người làm đang đứng lụp xụp đằng kia. Nhìn thấy Út Đực tôi khẽ nháy nháy mắt, giờ này chú Ba cũng sắp đi công chuyện về rồi, hy vọng Út Đực nhanh tay kêu được chú Ba về càng sớm càng tốt. Ngày hôm nay tất cả sẽ được phơi bày, thay vì phải tạo cơ hội chi bằng thuận nước đẩy thuyền, giải quyết dứt điểm luôn lần này càng tốt.

Má chồng tôi vẫn còn luyên thuyên đủ thứ, tôi lại không nghe được câu nào. Bây giờ chỉ còn biết đợi Lộc về là được, má chồng tôi tạm thời không dám làm gì tôi đâu, bà không sợ tôi thì cũng sợ bể mặt với ba mẹ tôi chứ.

Tiếng chị Sen lảnh lót hả hê:

- Dì thấy chưa, con nói đâu có sai đâu, con nghi hai người này lâu lắm rồi. Thiệt tội cho anh Lộc quá dì ơi.

Tôi lườm chị Sen muốn rách da mặt, mẹ kiếp con đàn bà đâm chọt là giỏi. Mưu hèn, tôi khinh.

Má chồng tôi có người phụ họa liền la bài hải cái miệng lên, chị Sen cộng thêm má chồng tôi y như cái gánh hát cải lương. Kẻ tung người hứng nghe mệt ơi là mệt.

Khoa bên kia cũng giải thích hết lời nhưng má chồng tôi cương quyết không nghe. Tôi cũng phân trần nhưng bà vẫn ngoan cố cho là tôi nɠɵạı ŧìиɧ gian díu với Khoa. Bực bội tôi không thèm nói nữa, để cho bà ta muốn nói gì thì nói.

Phía sau có tiếng xe về tới cổng, tôi liếc mắt nhìn ra ngoài kia....là Lộc, tên Lộc về rồi.

Má chồng tôi thấy Lộc về liền khẩn trương muốn kể tội nhưng tên Lộc lại chẳng quan tâm tới bà ta. Hắn ta phi lại chỗ Khoa, đẩy mấy tên đang giữ Khoa lại, anh ta gầm lên:

- Xảy ra chuyện gì?

Tôi thở dài thầm chửi tên Lộc chết tiệt, tôi đang bị nắm đầu nắm cổ thì không thấy đâu, chỉ biết lo cho người yêu của mình.... Nhưng mà không sao, kịch hay bắt đầu rồi.... chú Ba về nhanh chú nha..