Chương 17

Sân trường dường như đã chật kín người, các lớp ngồi xếp hàng dài ngồi chờ được khám sức khỏe, cậu ngồi bệt dưới đất nhìn lên những đám mây xanh trên bầu trời.

"Thời tiết hôm nay mát quá nhỉ?" Cậu nghiêng đầu hỏi Sa Hạ

"Ừa, mát thật." Cô thừa nhận

Rồi cô đảo mắt nhìn xung quanh rồi kéo tay áo cậu chỉ hờ vào một số người

"Nhìn kìa, đám con gái đó đang nhìn mày bằng một ánh mắt hết sức vi diệu đó nha! Anh Bảo Thiên đúng là có một sức hút không cưỡng lại được đó nha." Cô trêu chọc

"Nói nhảm là giỏi "

Cậu vừa lời thì cả một đám con gái ùa lại chỗ cậu

"Anh.. có phải năm ngoái anh đại diện khối 11 trường mình thi môn Anh cấp quận đúng không ạ?" Một cô bé lên tiếng trước

"À.. ừa." Cậu đang ù ù cạc cạc chưa hiểu chuyện gì thì Sa Hạ lại chọc tiếp

"Thấy chưa, tao nói có sai đâu, mày có sức hút khó cưỡng mà có chịu nghe đâu"

"Tao mệt mõi mày ghê." Cậu bất lực thật sự luôn rồi

Sau khi đấu khẩu với bạn thân xong, cậu quay sang hỏi đám con gái lúc nãy

"Có chi không mấy em?"

"Oa.. anh ơi anh có biết là anh đẹp trai lắm không?"

Ủa khoan, ngưng xíu đi, cái gì vậy? Cậu thật sự không hiểu được, mà còn chưa kịp load thì lại thêm một cô nhóc lên tiếng

"Không những đẹp trai còn học rất giỏi nữa."

"Rồi còn dễ thương lắm luôn á."

"Anh đúng gu em lắm đó ạ"

Làm ơn tha cho tôi đi, cậu thầm cầu nguyện trong lòng

"À, vậy hả. Cảm ơn mấy em đã khen nha, mà còn chuyện gì nữa không ha?"

(Anh với đội trưởng đội bóng rổ Thái Dương nhìn đẹp đôi lắm đó)

Một cô bé có thân hình nhỏ nhắn đứng kép nép thì thầm nói

"Hả, bà nói có gì muốn nói với anh ấy không kìa?" Cô gái mở đầu cuộc tò chuyện của họ đẩy đẩy cô bé ấy

"Em có gì muốn nói với anh không" Cậu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng

"Dạ.. không có gì đâu ạ" Nói rồi cô bé đó bỏ chạy mất

Đám con gái đó đứng lại nói chuyện với cậu một vài câu xã giao rồi cũng chuồng mất. Sa Hạ ngồi kế bên buông vài lời nói mang tính chất cà khịa rồi im lặng, người vẫn đang im lặng quan sát khung cảnh cậu được cả một bầy con gái quay quanh, mắt đứa nào cũng tỏ ra rất yêu quý cậu, có đứa còn muốn lao vào ôm lấy làm hắn thật sự rất khó chịu. Hắn thầm nguyền rủa đám nhí nhố đó trong lòng rồi hậm hực bước vào phòng y tế bắt đầu kiểm tra tổng quát và khám sức khỏe.

"Cuối cùng thì cũng xong rồi, mệt chết tao!" Sa Hạ than thở

Cậu chẳng nói gì mà chỉ lắc đầu kéo tay cô đi thẳng

"Đi ăn trưa đi, vừa khám cho khối 12 rồi còn khám cho mấy bé khối 9, chờ lâu làm tao đói quá."

Nhưng mà đôi khi ông trời lại không làm theo những gì tao muốn, căn tin đông nghẹt người, họ cũng là những học sinh vừa khám sức khỏe xong liền vào căn tin nạp năng lượng. Hai người họ phai chen chúc một hồi mới có bàn để ngồi, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Sa Hạ nhìn về một phía với ánh mắt chán ghét rồi bảo

"Đi ăn trưa mà cũng bị vong theo là sao trời?"

"HẢ?" Cậu hỏi

"Mày nhìn kìa, phía góc phải đó."

Cậu quay đầy sang phía cô chỉ thì thấy.... Minh Ngọc đang tiến về phía họ, cậu biết rằng sắp có điềm tới rồi.

"À rồi, tao thấy rồi."

"Đang nói xấu gì tao vậy?"

Vừa dứt lời thì ả ta cũng bước đến trước bàn, nhìn cô và cậu bằng ánh mắt khinh thường

"Chúng tôi nào có dám nói xấu gì Hàn tiểu thư đâu, chắc là do cô suy diễn đó thôi." Sa Hạ múc một muỗng cơm cho vào miệng

Ả ta dường như phớt lờ cô, quay sang nhìn cậu rồi mỉm cười châm biếng

"Tao đang thắc mắc đứa hèn hạ như mày thì giới tính thứ 2 sẽ là gì đây? Mà chắc là Beta nhỉ, mày không có đường làm Alpha đâu."

"Ý cô là cô đang kì thị Beta?"

"Tao kì thị Beta? Tao coi nó là Beta thì quá vinh hạnh cho nó rồi, nếu mày mà là Omega thì chắc mày tiêu đời thật rồi nhỉ? Mồ côi, bị bắt nạt, mà còn là Omega, cuộc đời mày bất hạnh lắm đấy nha."

Cậu không nói gì mà chỉ chăm chú ăn cơm

"Cô nói phân hóa thành Omega sẽ bất hạnh vậy thì nếu cô là Omega thì sao?"

"Tao mà là Omega? Mày nói nghe nực cười nhỉ, vào năm lớp 9 tao đã được phân hóa thành Beta thì chắc chắn bây giờ tao cũng sẽ là Beta."

"Cô không nghĩ mình sẽ được phân hóa lại sao?" Cậu bình tĩnh hỏi

"Mày nói nghe buồn cười thật, không đời nào tao là Omega đâu."

"Có kết quả khám rồi kìa!" Ai đó hét

"Nếu muốn biết ai là Omega thì đi coi kết quả đi rồi biết." Sa Hạ bảo

"Được, chắc tao sợ"