Chương 6.2: Ngủ một giấc

Giờ này đã muộn nên canteen không có người, đồ ăn cũng chỉ còn mấy món. Có điều một mặn hai chay, ngày nào cô cũng ăn như vậy, dù sao từ trước đến giờ cũng không cầu kỳ trong chuyện ăn uống, lấp đầy được cái bụng là tốt rồi.

Ôn Kiều vừa ăn được mấy miếng thì phía đối diện đã bị một bóng đen che khuất, cô không cần ngẩng đầu cũng biết đó là ai.

Yến Hiếu Tiệp vừa tìm một lượt ở trong lớp và thư viện, lúc đi qua canteen, đứng từ ngoài nhìn vào thì thấy một mình cô đang ngồi ở trong.

Anh nhìn lá rau bắp cải héo úa cùng với mấy miếng đậu nhạt nhẽo, thế là lại càng giận hơn: "Đồ ăn tối qua cậu không động miếng nào, trưa nay lại chỉ ăn mấy món này."

Ôn Kiều ngước mắt nhìn, hơi ngạc nhiên: "Hôm qua cậu quay lại đó à?"

Nhận ra mình vừa buột miệng, Yến Hiếu Tiệp ho khan mấy cái: "Ừ, chìa khóa ở nhà rơi trên bàn, tôi quay lại lấy."

Cô không nói gì, chính xác là không còn sức để nói.

Yến Hiếu Tiệp chống một tay lên bàn, tay kia gác lên đùi, nghiêng người nhìn cô chằm chằm: "Ôn Kiều, nhiều lúc tôi rất hoài nghi, nhà tôi trả lương cho mẹ kế của cậu cũng đâu có thấp, bà ta không cho cậu tiền sinh hoạt à? Sao lại để bản thân chịu khổ thế này?"

Ôn Kiều buông đũa, cơ thể hơi khó chịu, tuy rất phiền nhưng bây giờ cô muốn cáu cũng không cáu nổi, ánh mắt nhìn hơi yếu đuối: "Đầu tiên, mẹ kế của tôi vẫn nuôi dưỡng tôi bình thường, bà ta không ngược đãi tôi, thứ hai, tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều ăn cơm ở canteen, chẳng lẽ mọi người cũng đang chịu khổ à?"

Yến Hiếu Tiệp á khẩu không nói nên lời.

Ôn Kiều lại cầm đùa lên, gắp một miếng bắp cải, trầm giọng nói: "Yến Hiếu Tiệp, thế giới mà hai chúng ta đang sống rất khác nhau."

Dù là lúc mạnh mẽ hay yếu đuối, cô đều có thể đâm thẳng vào tim làm Yến Hiếu Tiệp đau nhói.

Cô đang nói sự thật, cho nên, anh không thể phản bác.

Ôn Kiều thật sự không còn sức lực gì nữa: "Để tôi ăn xong bữa cơm này, được không?"

Yến Hiếu Tiệp: "Ừ, được."

Trong mắt người ngoài, Yến Hiếu Tiệp nổi loạn, bướng bỉnh không chịu phục tùng, vênh váo ngông cuồng.

Nhưng trước mặt Ôn Kiều thì khác, chỉ cần cô không tranh cãi kịch liệt với anh, chỉ cần cô sẵn lòng dịu xuống thì chuyện gì anh cũng nghe lời cô.

Cũng giống như đêm qua, anh sẵn sàng chạy bộ qua mười con phố vì cô.

Ôn Kiều không ăn quá nhiều, khẩy ra khẩy vào được mấy miếng bèn buông đũa xuống, cô thấy Yến Hiếu Tiệp vẫn chưa chịu đi bèn hỏi: "Cậu còn chuyện gì sao?"

Yến Hiếu Tiệp nhíu mày: "Còn một tiếng nữa, đủ ngủ một giấc rồi."

Nhớ tới chuyện tối qua, Ôn Kiều vẫn rất bực mình, cô gom góp chút sức lực cuối cùng trên người, thấp giọng quát lên: "Yến Hiếu Tiệp, cậu có thể đừng làm những chuyện đê tiện như vậy nữa không?"

Yến Hiếu Tiệp đứng dậy, vòng ra phía sau, xách cả người cô lên, cô thật sự không còn hơi sức để chạy trốn, cả cơ thể gầy gò bị thân hình cao lớn của anh bao phủ.

Luồng không khí đan xen, vừa nặng nề vừa nóng bỏng.

Yến Hiếu Tiệp khom lưng, ghé sát vào sườn mặt trắng nõn của Ôn Kiều, giọng điệu nói chuyện luôn mang theo cái vẻ lưu manh thèm đòn: "Tuốt cũng tuốt giúp tôi rồi, còn ngại ngùng cái gì?"