Chương 8.3: Ba ngày ba đêm không xuống giường

"..."

Yến Hiếu Tiệp ngoan ngoãn dịch mông sang bên cạnh, cuối cùng gió cũng có thể lùa vào khe hở, Ôn Kiều cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.

Anh lại giảng thêm một lúc nữa, đến khi cô bắt đầu tự làm bài thì anh mới ra ngoài hút thuốc.

Yến Hiếu Tiệp dựa lưng vào bệ cửa sổ hút thuốc, đứng ở đây, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy Ôn Kiều.

Đây là lần đầu tiên Ôn Kiều nhìn thấy một mặt khác của Yến Hiếu Tiệp, cô thừa nhận, anh thực sự rất thông minh, đầu óc tư duy rất nhanh nhạy, đề bài mà cô cảm thấy rất tốn sức nhưng anh lại giải quyết một cách cực kỳ dễ dàng.

"Yến Hiếu Tiệp." Ôn Kiều gọi anh.

Yến Hiếu Tiệp vừa châm thuốc, tiện tay vứt bật lửa lên mặt bàn bên cạnh cửa sổ, anh không nhìn cô mà xoay lưng dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

"Cái gì? Sao thế?"

Ôn Kiều vừa làm bài vừa nói: "Thật ra tôi nghĩ với năng lực của cậu, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, chắc chắn sẽ thi lọt top 3."

Yến Hiếu Tiệp bật cười: "Sao tôi phải cố gắng thêm chút nữa?"

Ôn Kiều ngước mắt nhìn: "Nhưng mà, cậu không muốn xếp hạng cao hơn à?"

Yến Hiếu Tiệp phun khói thuốc, nói giọng mỉa mai: "Đúng là giáo dục kiểu Trung Quốc cứng nhắc."

Cô lập tức cứng họng.

Yến Hiếu Tiệp hơi nghiêng đầu, anh nói: "Mục tiêu của tôi là Đại học Quân Y Kỳ Nam, ngôi trường này đứng hạng đầu trong ngành y học quốc gia. Với điểm số của tôi hiện giờ, tôi có thể chắc chắn mình sẽ vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học. Vậy nên, tại sao tôi phải cố gắng hơn nữa?"

Ôn Kiều lại hỏi: "Cậu không nghĩ tới việc thi vào một ngôi trường tốt hơn à? Ví dụ như Bắc Đại?"

Yến Hiếu Tiệp quay đầu, chống hai tay lên bệ cửa sổ, anh đang cười nhưng mặt mày sắc bén: "Cậu có biết hàng năm cả cái Kỳ Nam này có bao nhiêu người thi đỗ Bắc Đại không? Tính toàn tỉnh cũng không được mấy người, tại sao tôi phải cống hiến toàn bộ quãng thời gian thanh xuân quý báu nhất trong cuộc đời cho việc học hành? Có thể là cống hiến rồi, nhưng cuối cùng tôi vẫn thi vào Đại học Quân Y.

Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc như vậy, không còn vẻ cà lơ phất phơ kia nữa.

Sợ chọc phải anh, Ôn Kiều không hỏi gì nữa.

Trong nhà lại yên tĩnh một lúc lâu.

Chỉ có tiếng kêu kẽo kẹt của miếng sắt trong quạt điện.

Yến Hiếu Tiệp vừa lướt điện thoại vừa hỏi: "À đúng rồi, cậu cung gì ấy nhỉ?"

"Bọ Cạp." Ôn Kiều hỏi: "Sao thế?"

Cũng không biết anh đang xem cái gì mà cứ cười mãi.

Cô rất tò mò: "Cậu cười cái gì?"

Yến Hiếu Tiệp xoay người, bật sáng màn hình điện thoại cho Ôn Kiều xem, lại là dáng vẻ không đứng đắn đó: "Tôi muốn tra xem chúng ta có hợp nhau không, kết quả, tra một hồi, mọi người đều nói..."

"Nói gì?" Tim cô cũng theo đó bị nhấc lên.

"Nói là Bạch Dương và Bọ Cạp, ba ngày ba đêm không xuống giường."

"..."