Chương 12: Vẻ đẹp phá vỡ quy tắc (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B6

Trước đây tôi đã xem một bộ phim, Hứa Trình kéo tôi xem cùng.

Cốt truyện lỏng lẻo, không có nhiều lời thoại, đương nhiên, chẳng phải là thể loại mà những người dưới 18 tuổi bị cấm xem, không có quá nhiều cảnh kiểu đó.

Tôi không nhớ bộ phim nói về cái gì, nhưng sau này khi đọc một bài review phim, tôi thấy một câu. Đại ý là nhiều khi chúng ta yêu một người, có lẽ không phải vì người đó, mà vì trong mơ màng, chúng ta đã coi người đó thành hình chiếu của du͙© vọиɠ.

Hôm đó, tôi đang buồn phiền đi đắp người tuyết bằng tay không ở dưới lầu, em ấy đột nhiên đẩy cửa tòa nhà ra. Một cơn gió lạnh thổi tới làm em híp mắt lại, tóc bị thổi rối tung lên.

Giây phút đó, có lẽ em xấu hổ, nhưng trong mắt tôi lại có một vẻ đẹp phá vỡ quy tắc.

Khi còn nhỏ chúng ta luôn được dạy, miêu tả con gái thì dùng từ xinh đẹp, xinh xắn, miêu tả con trai phải dùng từ đẹp trai.

Tôi ghét kiểu rập khuôn đó, bởi vì cảm giác mà Ngu Nam mang lại thiếu một chút khí khái hào hùng, nhiều hơn một chút thanh tú, không nữ tính mà rất nhẹ nhàng.

Em nhíu mày, bị gió thổi đến mức suýt ngã.

Em bước tới từng bước rất chậm, hỏi tôi: “Anh, sao anh không mang găng tay?”

Người tuyết của tôi chỉ có hình dáng, không có mắt mũi. Nhưng khi Ngu Nam đến, người tuyết này lại mọc ra một trái tim.

Tôi đứng sau lưng người tuyết, không biết trái tim đang loạn nhịp là của người tuyết hay mình.

Em đưa cho tôi một đôi găng tay len màu xám nhạt, tự đan thủ công.

“Mẹ em đan cho em đấy.” Ngu Nam nói, “Anh mang vào đi, cóng tay bây giờ.”

Tôi không nhận, nhưng em lại bước lên hai bước rồi nhét vào tay tôi.

Đó không phải loại len mềm cao cấp, rất bình thường, nhưng nó ấm áp.

Lúc đôi mang đôi găng tay đó vào, cảm giác như đang kề sát làn da em.

Chắc chắn em ấy từng mang nó rồi.

Em ấy đã từng mang, găng tay vẫn còn vương nhiệt độ. Bây giờ, nhiệt độ này áp lên da tôi, rồi như tuyết tan, nó thấm qua da tôi từng chút một và lan khắp cơ thể.

Em đứng bên cạnh, nhìn người tuyết của tôi.

Tôi vốn muốn đứng ở phía gió thổi, cản gió cho em. Nhưng tôi sợ ngọn gió gào thét này sẽ thổi nhịp tim của tôi đến bên tai em, nên đành tránh em đi, đứng cách em một người tuyết mập mạp.

Tôi nghe em hỏi: “Anh, có phải em làm gì khiến anh ghét không?”

Sao em ấy có thể đặt câu hỏi thẳng thắn như vậy?

Nếu tôi ghét em ấy, tôi còn có thể trả lời thẳng là “Phải” ư?

Tôi nhìn em ấy, chột dạ nhưng cố giả vờ bình tĩnh.

“Không có.”

Tôi cứ tưởng chủ đề có thể dừng lại ở đây, nhưng không ngờ em lại ngước khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh lên, bước tới hỏi: “Vậy tại sao gần đây anh có vẻ không muốn nói chuyện với chúng em?”

Lúc đó tôi đang định ngồi xuống làm một quả cầu tuyết.

Khi em hỏi tôi, đôi mắt sáng lên như bông tuyết trong đống tuyết được ánh mặt trời chiếu sáng.

Một bông tuyết sáng lấp lánh như sao.

Tôi nói: “Anh đâu có không muốn nói chuyện với các em.”

Em mím môi.

Sau bao nhiêu ngày qua, môi em vẫn hơi nứt nẻ.

Tôi ngoảnh mặt đi không dám nhìn nữa, vừa ngồi xuống nặn tuyết vừa nói: “Em uống nhiều nước vào, môi khô hết cả.”

Tôi không nhìn cũng biết chắc chắn em ấy đang cười, cười đến mức ngờ nghệch.

“Em ngồi xuống được không?”

Em ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tôi cầm quả cầu tuyết nhỏ trong tay, nhìn em.

“Em từng đánh bóng tuyết chưa?”

Em lắc đầu: “Ở chỗ chúng em không có tuyết.”

Đúng nhỉ. Sao tôi lại quên mất, em ấy đến từ nơi xa xôi kia.

“Muốn chơi không?”

Ánh mắt em ngây ngô, trong sáng mà vô tội.

Tôi không thể chịu nổi ánh mắt này, em càng như vậy càng khiến tôi có vẻ thô tục, xấu xa.

Khi em ấy còn đang ngẩn người, tôi giơ tay ném quả cầu tuyết trong tay lên trán em.

Em ấy càng sững sờ hơn, trông buồn cười và thật đáng yêu.

“Anh?”

Em ngơ ngác vươn tay sờ trán mình, trên tóc vẫn còn dính tuyết.

Nhân lúc em ấy chưa kịp phản ứng, tôi đẩy em ngã trong đống tuyết.

Mái tóc màu đen của em xõa tung trên tuyết.

Áo khoác màu đen cũng nhuộm màu trắng.

Em bất lực nằm trong tuyết nhìn tôi, tôi dạng chân ngồi trên người em như đùa giỡn, nhưng thực ra trong lòng đang ôm ý nghĩ xấu xa, hai tay vốc một nắm tuyết sạch sẽ hất trên đầu chúng tôi.

Bông tuyết rơi xuống, em nheo mắt cười.

Những bông tuyết vương trên tóc, trên khóe mắt, trên lông mày, và trên môi em.

Tuyết đang lấp lánh tỏa sáng.

Em cũng đang lấp lánh tỏa sáng.

Giây phút đó, tôi nhìn em ấy và nghĩ, giá như em không phải là em trai của anh.