Chương 16: Sẽ không nhận nhầm người (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B8

Tôi vẫn luôn tự hỏi, rốt cuộc là tại sao.

Tại sao người đó lại là Ngu Nam?

Sau đó khi tôi và Hứa Trình trốn đi hút thuốc, cậu ta nói: “Cậu đã bao giờ nghĩ rằng, có lẽ người trong mơ của cậu căn bản không phải Ngu Nam, mà chính cậu đã chủ động biến người ấy thành Ngu Nam.”

Lúc cậu ta nói câu này, tôi đang ngậm một điếu thuốc, cau mày như một thanh niên hư hỏng.

Sau khi cậu ta nói xong, tôi không trả lời một lúc lâu, cho đến khi tro tàn rơi xuống giày tôi.

Hứa Trình nói: “Toang rồi!”

Tôi dùng khăn giấy chà mạnh lên giày, hỏi cậu ta, “Cậu toang gì?”

“Tớ bảo cậu chứ ai, mới ra quân lần đầu đã thất bại.” Hứa trình nói, “Sau bao nhiêu năm cuối cùng mới biết yêu, lại còn là em trai ruột. Sửa sao được? Chắc chắn phải rơi lệ vì tình thôi.”

Sau đó cậu ta bắt đầu hát.

Bài “Trải nghiệm tình đầu” gây chấn động của Trương Chấn Nhạc.

Tôi nói: “Cậu đừng hát.”

Hứa Trình im lặng.

“Bây giờ tớ còn chẳng dám nhìn em ấy.”

“Có phải nhìn nhiều sẽ muốn hôn không?” Hứa Trình cười đùa, “Bình thường, tuổi trẻ sung sức mà. Sắp tới cậu cẩn thận, ở chung một phòng với em ấy, nhỡ mộng xuân lại nói những điều không nên nói, sau này em trai cậu xem cậu như dịch bệnh rồi chạy đấy.”

Những gì cậu ta nói cũng là điều tôi đang lo.

Tôi vẫn đang cố gắng kiềm chế bản thân, sợ mình sơ ý để lộ sự thật.

“À đúng rồi, bao giờ thì cậu dẫn em ấy đi chơi cùng?” Hứa Trình nói, “Cuối tuần sinh nhật tớ, cậu dẫn em ấy đến đi.”

Cuối tuần đúng là sinh nhật Hứa Trình, kế hoạch ban đầu của bọn tôi là đến quán net cày game thâu đêm.

“Tôi đoán em ấy không biết chơi game máy tính.”

“Không biết thì cậu dạy,” Hứa Trình nói, “Tay cầm tay mà dạy!”

Nói xong cậu ta lại “xùy”: “Không được, tốt hơn hết cậu đừng đi con đường cong vênh đó.”

Đúng, nếu có thể không đi, tôi thực sự không muốn đi.

Chẳng phải tình yêu tuổi trẻ thường ngắn ngủi và mong manh sao?

Tôi đang chờ cảm giác mới mẻ này qua đi, tôi sẽ có thể ngừng nhớ thương Ngu Nam.

Ngày sinh nhật Hứa Trình, tôi vẫn đưa Ngu Nam đi.

Không chỉ Ngu Nam mà còn có em trai em.

Hết cách rồi, tôi phát hiện em trai em thực sự có thành kiến với tôi, hoặc nên nói là có tính chiếm hữu kỳ lạ nào đó với Ngu Nam.

Ngu Nam ở cùng tôi, chưa đến vài phút cậu nhóc sẽ chen vào.

Ngu Nam nói chuyện với tôi, cậu nhóc sẽ lập tức lại gần hỏi chúng tôi đang nói gì vậy.

Tôi hỏi Ngu Nam có muốn đến gặp Hứa Trình không, tôi bảo Hứa Trình là bạn lớn lên từ nhỏ với tôi.

Ngu Nam còn chưa kịp nói thì em trai em đang bóc cam bên cạnh đã đáp: “Anh em đi thì em cũng đi.”

Chỗ nào cũng có mặt cậu nhóc.

Cứ vậy, ba người chúng tôi đứng dưới lầu nhà Hứa Trình.

Lúc Hứa Trình xuống lầu còn sững sờ một lúc, nhìn hai người đang đứng cạnh tôi rồi hỏi: “Copy paste đấy phỏng?”

Sinh đôi trông giống nhau là bình thường.

Nhưng thời gian gần đây, hai người không mặc quần áo giống nhau mỗi ngày nữa, tôi biết nguyên nhân.

Mấy hôm trước tôi nghe mẹ Ngu Nam nói với em: “Sau này con và Tiểu Bắc đừng mặc quần áo giống nhau nữa, bây giờ còn có anh con ở nhà, đừng làm như chúng ta là hai gia đình.”

Trong thời gian chung sống, tôi không giao tiếp nhiều với bà, thậm chí chưa từng ngồi nói chuyện đàng hoàng, nhưng thực lòng tôi không ghét bà ấy.

Tôi ghét bố tôi.

Tất cả nghiệt duyên đều do ông mà ra, thậm chí dạo này tôi còn không thèm nói nhiều với ông.

Nhắc đến cặp song sinh, Hứa Trình không thể phân biệt được họ, nhưng cậu ta nhận định người đứng bên cạnh tôi chắc chắn là Ngu Nam.

Sau đó Hứa Trình lén hỏi tôi: “Hai đứa giống nhau như đúc, cậu phân biệt kiểu gì thế? Đừng nói là yêu nhầm người nha?”

Không đâu.

Từ ngày đầu tiên họ đến nhà tôi, tôi đã có thể dễ dàng phân biệt được họ.

Ánh mắt, giọng nói, khí chất của họ, thậm chí đôi khi chỉ là một hành động nhỏ cũng có thể khiến tôi nhận ra đâu là Ngu Nam.

Ngu Nam như một đóa linh lan trắng lặng lẽ nở rộ trong thung lũng, ưu nhã, thanh tao, không tỏa hương thơm vì ai khác.

Em ấy như thế, sao tôi có thể nhầm được?