Chương 17: Là anh trai em (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A9

Anh có một người bạn tên là Hứa Trình.

Sau khi chúng tôi chuyển đến, anh đã nhắc đến người bạn này mấy lần.

Từ nhỏ đến lớn, em trai tôi là kiểu nhân duyên rất tốt, dù đi đến đâu cũng có thể nhanh chóng làm quen với mọi người, có rất nhiều bạn bè.

Nhưng tôi không biết phải kết bạn thế nào, vậy nên luôn đi theo em trai tôi, nó là người bạn duy nhất, cũng là người bạn tốt nhất của tôi.

Anh nói anh và Hứa Trình từ nhỏ đã cùng chơi trong một khu dân cư, hai người đã bám nhau từ hồi còn mặc tã.

Anh nói vào ngày sinh nhật Hứa Trình, anh muốn rủ tôi đi cùng.

Hứa Trình là kiểu người rất năng động, cởi mở, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết.

Chúng tôi tổ chức sinh nhật cho anh ấy ở KFC với một chiếc bánh sinh nhật ở giữa, gà rán xung quanh.

Anh hỏi tôi: “Em ăn kem ốc quế không?”

Em tôi ngồi bên cạnh lẩm bẩm: “Đâu ai ăn thứ đó vào mùa đông?”

Anh trừng mắt nhìn nó: “Ăn mùa đông mới ngon!”

Hai người vẫn luôn như vậy, cứ như cãi nhau mỗi ngày, nhưng khá thú vị.

Anh mua kem ốc cho tôi, em tôi lại lẩm bẩm: “Của em đâu?”

Anh bảo nó tự đi mua đi, còn nói: “Em không ăn cơ mà?”

Cuối cùng chủ nhân bữa tiệc sinh nhật đã đi mua kem ốc quế cho em tôi, còn bảo anh thiên vị.

Tôi hơi xấu hổ, định đưa kem ốc quế cho em trai tôi ăn. Nhưng nghĩ lại đây là anh mua cho tôi, mượn hoa cúng Phật không hay lắm, hai người sẽ tức giận cho coi.

Gần đây tôi càng ngày càng thấy, một nhà có ba đứa con hơi khó khăn. Như tôi này, bị kẹp giữa hai người, ngày nào cũng phải làm người hòa giải, chẳng biết chuyện gì đang xảy ra với họ nữa.

Đáng ngạc nhiên là tôi không hề thấy mệt mỏi, cũng chẳng thấy phiền phức.

Tôi chưa bao giờ ăn kem ốc quế vào mùa đông.

Mùa đông ở chỗ chúng tôi, ngoài trời không lạnh thế này, nhưng luôn ẩm ướt.

Trời lạnh và ẩm ướt, như thể mặt trời chỉ là vật trang trí trong mùa đó.

Trong nhà thì càng khỏi nói, ngày nào cũng phải mặc đồ thật kín, vậy mà tay chân vẫn lạnh buốt, sợ nhất là khoảnh khắc chui vào chăn trước khi ngủ vào buổi tối.

Trước kia em tôi luôn lên giường trước tôi, bảo là ủ ấm chăn cho tôi.

Hai chúng tôi ngủ chung giường, nhưng không đắp chung chăn.

Ngày nào nó cũng ủ ấm chăn cho tôi trước, chờ tôi đi ngủ rồi mới quay lại ổ chăn lạnh lẽo của mình.

Có lúc tôi bảo nó không cần phải làm thế. Nhưng nó rất tự hào, nó nói thân là em trai phải làm công cụ hình người cho anh trai.

Chả biết nó nghĩ gì.

Trong hoàn cảnh đó, chúng tôi không dám ăn kem vào mùa đông.

Nhưng giờ thì khác.

Mùa đông ở đây là mùa đông thuần túy nhất. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, có thể cóng đến mức đóng băng khuôn mặt mọi người, nhưng khi đẩy cửa vào nhà lại ấm áp đến mức có thể nhìn thấy tuyết tan.

Chúng tôi mặc áo len ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt nóng bừng vì nắng ngoài cửa sổ kính.

Tôi liếʍ kem ốc quế.

Mát lạnh, ngọt ngào.

Anh hỏi tôi: “Ăn ngon không?”

Tôi chưa kịp trả lời thì em tôi đã lên tiếng trước: “Đây không phải là chuỗi cửa hàng toàn quốc sao? Kem KFC trên toàn quốc đều là một vị mà?”

Anh lại trừng nó, uống Coca nói: “Không hỏi em.”

Hứa Trình ngồi đối diện chúng tôi bật cười, tôi nhéo chân em trai bảo nó đừng nói chuyện tùy tiện.

Lúc cắt bánh sinh nhật, Hứa Trình đề nghị bốn chúng tôi cùng cắt.

Tay anh ấy đặt dưới cùng, cầm dao nhựa, sau đó là em tôi, tiếp theo là tôi.

Cuối cùng, bàn tay anh trùm lên mu bàn tay tôi, rất nóng.

Chúng tôi cùng cắt bánh gato, chia hình mặt cười thật lớn trên bánh thành bốn miếng.

Em tôi nói: “Thôi xong, mặt cười chia năm xẻ bảy rồi.”

Hứa Trình nói: “Đây gọi là chia một nửa hạnh phúc của anh.”

Tôi ngồi đó cười, ăn bánh kem.

Anh lại hỏi tôi, “Ăn ngon không?”

Tôi gật đầu, mỉm cười nhìn anh, “Ngon ạ.”