Chương 19: Liếʍ môi (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A10

Phòng chiếu phim rất nóng.

Tôi đi theo anh vào, bước lên tấm thảm mềm mại màu đỏ sẫm, càng vào trong càng thấy nóng.

Anh chọn ghế ở hàng cuối cùng.

Trước khi chúng tôi ngồi xuống, anh nói: “Cởϊ áσ khoác ra đi, lát nữa sẽ nóng lắm đấy.”

Có vẻ anh rất quen thuộc với nơi này.

Tôi phát hiện dường như anh rất thích xem phim.

Anh thích xem phim và thích đọc sách, tôi luôn có thể nhìn thấy anh ngồi trước máy tính xem phim, hoặc dựa vào giường đọc sách.

Thực ra tôi rất tò mò, rất muốn biết anh đang xem gì, muốn anh kể cho tôi nghe. Nhưng tôi luôn không dám làm phiền, sợ khiến anh khó chịu.

Trước đây giáo viên ngữ văn của tôi từng nói, muốn hiểu một người thì hãy xem những cuốn sách mà họ đọc, thông qua cuốn sách họ đọc, bạn có thể nhìn thấy thế giới của họ.

Có vài lần tôi nhân lúc anh không ở đó, lén nhìn sách trên kệ của anh, tất cả đều là những cuốn tôi chưa đọc.

Nhưng điều này không có gì đáng ngạc nhiên, tôi chẳng phải người thích đọc sách, có vô số cuốn sách mà tôi chưa từng đọc.

Chúng tôi ngồi xuống hàng ghế cuối cùng của phòng chiếu phim. Ghế ở đây cũng êm ái, khi ngồi xuống, tôi cảm giác như được thả mình vào trong, thoải mái đến nỗi khiến tôi lập tức thả lỏng thần kinh.

Phim còn chưa bắt đầu, tôi đã toát mồ hôi khắp người.

Tôi vươn tay giật chiếc áo len cổ lọ của mình, lại xoa vầng trán đẫm mồ hôi.

Anh đưa một túi khăn giấy qua, nói với tôi: “Nóng quá hả?”

“Vẫn ổn ạ.” Tôi không muốn anh nghĩ rằng tôi không thích ở đây, vì vậy tôi đã nói dối.

Anh nhìn tôi rồi nói nhỏ: “Em ngồi yên ở đây nhé, anh ra ngoài một lát.”

Anh đứng dậy, kín đáo đưa cho tôi chiếc áo khoác mà anh đang ôm trên tay.

Chiếc áo khoác anh mặc hôm nay được mẹ tôi mua cách đây vài hôm, mua ba chiếc giống nhau, ba chúng tôi mỗi người một chiếc.

Lúc đầu mẹ tôi còn lo anh sẽ không thích, không chịu mặc, nhưng mấy hôm nay anh vẫn luôn mặc chiếc áo khoác này.

Tôi cũng mặc áo này.

Tôi cầm áo của cả hai, đứng đó nhìn ra cửa.

Anh không ở đây, tôi ngồi một mình luôn thấy lo lắng.

Mỗi lần có người đi về phía này, tôi luôn rất căng thẳng, giống như cầm một tấm vé giả để lên tàu, lúc nào cũng sợ bị người cầm vé thật đến đối chiếu.

Ánh sáng trong phòng chiếu phim đột nhiên dần tối đi, cuối cùng tối đen như mực.

Màn hình lớn sáng lên, tiếng động lớn phát ra làm tôi giật mình.

Tôi tưởng bộ phim bắt đầu chiếu, nhưng sau khi xem vài giây mới biết hóa ra là quảng cáo.

Anh vẫn chưa quay lại, tôi sốt ruột muốn đứng dậy, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến người khác.

Mãi cho đến khi quảng cáo kết thúc, tôi suy nghĩ đến mức cau mày, cuối cùng mới thấy anh quay lại.

Anh cầm hai cốc Coca trong tay, sải đôi chân dài chạy về phía tôi.

Thì ra anh ấy ra ngoài mua nước.

Một ly Coca lớn với đá lạnh bên trong.

Tôi cầm trong tay, lạnh buốt nhưng rất dễ chịu.

Anh cười với tôi, đưa tay vuốt tóc tôi.

Tôi ngậm một cục đá trong miệng, lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Tôi thì thầm cảm ơn anh, anh lại “suỵt” với tôi, sau đó bộ phim bắt đầu chiếu.

Lúc chúng tôi ra khỏi phòng chiếu phim, em tôi và Hứa Trình vẫn chưa xem xong.

Tôi và anh ngồi trên ghế ngoài rạp chiếu phim để chờ họ.

Anh hỏi tôi: “Em thấy bộ phim này thế nào?”

“Thấy hơi buồn.” Đây là một bộ phim nước ngoài kể về một người phụ nữ có con gái bị sát hại, nhiều tháng trôi qua mà vụ án không có tiến triển gì, thế là người phụ nữ này thuê một biển quảng cáo bên đường cao tốc, mắng cảnh sát phá án không hiệu quả.

Bộ phim này khiến tôi thấy buồn. Những thù hận và giận dữ ở đầu truyện, đến cuối cùng đều hóa thành cô đơn, nó khiến tôi khá hụt hẫng.

Tôi nói: “Có lẽ em hợp xem phim hài hơn.”

Anh cười nhìn tôi, “Được, lần sau chúng ta xem phim hài.”

Tôi vẫn đang cầm ly Coca uống dở trong tay, vì đá viên đã bị tôi ăn hết, nửa cốc Coca còn lại đã dần ấm lên.

Tôi cầm cốc giấy nhìn anh, không khỏi cắn ống hút.

Tôi phát hiện đôi mắt anh rất sáng, nói theo lời của một bức thư tình tôi từng đọc chính là…

Trong mắt anh có những vì sao và biển cả mà tôi chưa từng thấy.