Chương 21: Tạo nghiệp (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A11

Tôi vô tình nhìn thấy một vệt trắng ẩn hiện giữa màn đêm.

Vệt trắng đó phát ra từ thế giới của anh, nó vốn được che phủ bởi một lớp vải mỏng màu xám nhạt, nhưng vẫn bị tôi nhìn thấy.

Từ khi chuyển đến đây, thật ra tôi chưa bao giờ được ngủ ngon.

Ban đầu là không quen ngủ một mình một giường, không quen giường gối mới. Sau này có vẻ quen dần, nhưng luôn ngủ chập chờn.

Mỗi khi trời tối, khoảng hơn hai tiếng tôi sẽ tỉnh ngủ một lần, sau đó nhìn xung quanh để xác định không có con ma nào, tôi mới trở mình đi ngủ tiếp.

Vì vậy, tôi đã vô tình thấy anh làm chuyện đó.

Thực ra chuyện này không lạ, tôi đã biết từ lâu rồi. Chỉ là không ngờ có ngày mình lại như kẻ nhìn trộm, trốn trong bóng đêm, nín thở lắng nghe toàn bộ quá trình.

Tôi tỉnh ngủ nhưng không dám mở mắt.

Tôi có thể nghe rõ ràng tiếng thở dốc nặng nhọc của anh, đó là âm thanh mập mờ khi bị du͙© vọиɠ thúc đẩy, không thể tự kiểm soát.

Đêm đông yên tĩnh khiến mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng hơn.

Trước đây em tôi từng lấy loại CD đó từ đâu ra, nhân lúc mẹ vắng nhà, nó kéo tôi xem cùng.

Tôi xấu hổ tránh sang một bên, nhưng dù tránh đi vẫn có thể nghe thấy âm thanh đó.

Trong CD là giọng nam và nữ lẫn vào nhau, giống như người chết đuối đang kêu cứu loạn xạ. Nhưng tôi biết, bọn họ không bị chết đuối, mà đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ.

Giọng anh…

Dễ nghe hơn những gì tôi từng nghe hồi đó.

Anh đang cố gắng kiềm chế, có lẽ anh sợ tôi và em trai nghe thấy.

Nhưng âm thanh kia vẫn len lỏi khắp các bức tường, sàn nhà và trần nhà, lặng lẽ tiến lên, bay vào tai tôi.

Giống như những chiếc lông vũ, loại lông vũ đỏ sẫm ấy thăm dò, chui vào tai tôi từng chút một.

Theo lỗ tai, nó lại trườn đi khắp người tôi, bơm vào máu tôi, gõ vào trái tim tôi.

Ngay cả khi nhắm mắt lại, tôi vẫn rất xấu hổ.

Tôi cảm thấy mình đã đánh cắp bí mật của anh, vừa tham lam vừa vô liêm sỉ.

Tôi chưa bao giờ gặp tình huống này, cũng chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy.

Với tôi, du͙© vọиɠ vẫn chỉ là một quả táo bị khóa trong Vườn địa đàng, xanh tươi, mơn mởn.

Tôi biết một ngày nào đó tôi sẽ hái nó xuống và thưởng thức, tuy nhiên đến hiện tại, tôi vẫn chưa có khát khao gì.

Nhưng tối hôm đó, giọng anh như mở ra cánh cửa kia cho tôi, tôi cứ ngỡ bên trong là một vườn trái cây bình thường, nào ngờ đó lại là chốn bồng lai tiên cảnh trải đầy hoa tươi.

Các loài hoa khắp núi đồi đua nhau khoe sắc rực rỡ.

Tôi cắn chặt môi để khiến mình không phát ra âm thanh.

Có vài lần tôi suýt thì không nhịn được, rất muốn mở mắt ra nhìn thử.

Dù chỉ một giây thôi.

Tôi muốn xác nhận xem âm thanh này có phải của anh hay không, muốn xác nhận xem có phải tôi hiểu lầm anh hay không.

Nhưng tôi không dám.

Không dám nhìn, chỉ dám nghĩ thầm.

Có lẽ anh đang dựa vào giường, giống như anh thường tựa ở đó và đọc sách.

Có lẽ anh đang đắp chăn, một chùm ánh trăng trong trẻo đã lẻn qua tấm rèm, thành công chen vào phòng.

Có lẽ chùm ánh trăng đó đang rọi lên mặt anh, phản chiếu anh một cách rõ ràng.

Có lẽ anh đang từ từ nhắm mắt, cắn chặt răng, cảm nhận niềm sung sướиɠ thầm kín ấy.

Tôi vẫn luôn nghe trộm, nếu bây giờ bật đèn lên sẽ phát hiện mặt tôi đã đỏ tới mang tai rồi.

Âm thanh cuối cùng của anh như một ngọn núi lửa bị đè nén bấy lâu rốt cuộc cũng phun trào. Âm thanh đó chẳng rơi xuống đất, chẳng tan vào hư không, mà đánh vào trái tim tôi.

Như có ai đó bắn một phát súng, sau đó quả táo nổ tung, đầy vị ngọt tươi mới.