Chương 28: Anh ơi, em khó chịu (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B14

Giường của tôi đã bị động vào.

Ngu Nam nói em không được khỏe nên tự về nhà, tôi không yên tâm bèn theo em về.

Sau khi vào cửa tôi nghe thấy tiếng nước trong toilet, bên trong cửa kính mờ có sương mù.

Tôi không thể nghe tiếng Ngu Nam tắm rửa, vì tôi sẽ bất giác suy nghĩ rất nhiều. Những hình ảnh tục tĩu, thầm kín đó đánh thẳng vào thần kinh của tôi, khiến tôi không thể suy nghĩ lý trí.

Tôi cố kiềm chế, cố hết sức bình tĩnh nói chuyện với em, sau đó sải chân đi về phía em.

Tôi dừng bước trước cửa phòng tắm, nghe em trả lời: “À, vâng.”

Hai chữ đơn giản, chẳng rõ có phải là do ảnh hưởng tâm lý của tôi hay không, tôi cảm thấy hơi bối rối.

Tôi không dám dừng lại quá lâu trước cửa toilet, bèn mở cửa vào phòng ngủ.

Sau đó tôi phát hiện giường của tôi đã bị xáo trộn.

Rất rõ ràng.

Bình thường chăn của tôi chả bao giờ được trải phẳng trên giường như vậy, tôi thường gấp đôi rồi đặt dựa vào tường.

Khi tôi nhận ra có người đã động vào giường mình, lòng bàn tay tôi vã mồ hôi, tim đập nhanh đến mức suýt ngất.

Bố mẹ sẽ không vào phòng ngủ của chúng tôi, huống chi bây giờ trong nhà chỉ có một mình Ngu Nam.

Tôi nghĩ đến mọi trường hợp, mà trường hợp có khả năng nhất là sau khi về, Ngu Nam đã nằm lên giường của tôi.

Tôi đến bên giường vỗ nhẹ vào chăn, tưởng tượng em nằm trên giường tôi.

Em nằm trên giường tôi làm gì?

Có lẽ em đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trườn qua trườn lại trong chăn của tôi như cá bơi.

Khi tay tôi chạm vào chiếc chăn mà mình đã quá quen thuộc, bỗng nhiên tôi như đang vuốt ve em.

Mịn màng tinh tế, cẩn thận ngửi còn có thể thấy vị ngọt và thơm của mơ.

Nhắm mắt lại, bên tai là tiếng nước chảy ào ào, ngón tay khẽ lướt trên làn da mát lạnh của em, giờ phút này, hơi thở tôi như muốn bốc cháy, thiêu đốt tôi mơ màng.

Đến khi tôi tỉnh táo lại, tiếng nước vẫn chưa dừng hẳn, tôi siết chặt lấy chăn mền, rơi vào hỗn loạn.

Tôi hy vọng đó là Ngu Nam, cũng chẳng hy vọng đó là em.

Nếu Ngu Nam không phải em trai tôi, bây giờ tôi có thể mở cửa ra ngoài nói cho em biết suy nghĩ của mình. Tôi muốn ôm em, hôn em, dù em có đẩy tôi ra và xúc phạm tôi, tôi cũng muốn cho em biết.

Nhưng không có ‘nếu’.

Em là chàng trai đại diện cho du͙© vọиɠ trong giấc mơ của tôi, cũng là em trai ruột trong cuộc đời tôi.

Nếu giữa chúng tôi thực sự có chuyện gì, đó sẽ là bi kịch bất hạnh nhất trong gia đình này.

Tôi lùi lại nửa bước, mở mắt ra nhìn gường mình.

Quay lại lần nữa, tôi thấy quần áo của Ngu Nam vương vãi trên giường em, áo khoác, áo len, thậm chí cả đồ lót của em.

Đồ lót.

Tôi bắt đầu tự ảo tưởng ra cảnh em ấy cởi chúng, trắng nõn nà, thanh tú, thẹn thùng.

Trong trí tưởng tượng của riêng mình, tôi tự dồn bản thân vào con đường cùng.

Tôi nhanh chóng khóa cửa lại, dựa vào giường em và ngồi trên sàn nhà. Tôi như tên khốn hèn mọn, ngửi mùi hương trên quần áo em và mơ tưởng về em, làm chuyện mà tôi không nên làm nhất.

Tôi xử lý rất nhanh, sợ bị em phát hiện.

Khi tôi làm xong tất cả những chuyện này, tiếng nước vẫn chưa dừng lại. Tôi dùng khăn giấy lau chỗ đó thật mạnh, tự khiến mình nghiến chặt răng vì đau.

Tôi dùng cách này để trừng phạt bản thân, khiến mình bỏ đi du͙© vọиɠ với em.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Khi tôi nhìn thấy Ngu Nam ướt sũng, quấn áo choàng tắm đứng trước mặt mình, rốt cuộc tôi không thể bình tĩnh nhìn em được nữa.

Tôi lùi sang phía cửa sổ, nhìn em.

Đôi mắt em đỏ hoe như vừa mới khóc.

“Em ổn không?” Tôi hỏi em.

Em nhìn tôi, đột nhiên mím môi bật khóc.

Em nói: “Anh ơi, em khó chịu.”