Chương 36: Mộng xuân (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B18

Ngu Nam có một loại năng lực khiến người ta vô cùng bối rối, đó là em có thể quyến rũ người khác bằng khuôn mặt rất ngây thơ.

Tôi cứ nghĩ em là một người rất nhút nhát. Đúng là em rất nhát, nhưng lại có thể nói ra những điều mà người khác sẽ giấu trong lòng hoặc nói quanh co lòng vòng.

Em ấy là một thực thể mâu thuẫn, một thực thể mâu thuẫn đáng yêu.

Đêm hôm khuya khoắt, chúng tôi viết khát vọng của mình trên cuốn sổ, tôi nhìn em kéo chăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt xinh đẹp.

Em nhìn lén tôi, bị tôi bắt gặp, sau đó em nhìn tôi bật cười, cười đến mức tôi càng không ngủ nổi.

Tôi nhìn Ngu Bắc một lúc, thấy cậu nhóc quay lưng về phía tôi ngủ say, thế là tôi đánh bạo vén chăn xuống giường, bước đến cửa sổ phía em trong ánh mắt ngạc nhiên của Ngu Nam.

Tôi đưa tay kéo chăn em, nhưng lại bị em giữ chặt.

Ngu Nam vẫn nhút nhát, căng thẳng đến mức chỉ biết nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin.

Tôi không thể làm được gì, rõ ràng nhóc con này nói muốn tôi ôm em, kết quả em lại quẳng gánh bỏ chạy.

Tôi chỉ có thể cắn vào má em để trả thù, sau đó mυ"ŧ mạnh môi em rồi quay lại giường mình.

Em như chú rùa nhỏ bị dọa sợ, thu mình vào chăn bông.

Tôi nhìn đống chăn căng phồng, cảm giác vừa đáng giận vừa đáng yêu.

Tối hôm đó tôi không ngủ yên giấc, tôi tin Ngu Nam cũng vậy.

Trời vừa hửng sáng, tôi vừa xoay người lại thì phát hiện em đã nằm đó nhìn tôi từ bao giờ.

Thấy tôi dậy, em lại viết giấy cho tôi, vẫn là cuốn sổ đó.

Em viết: Em đã mơ thấy anh.

Tôi cố ý đùa em, trả lời: Mộng xuân à?

Ngu Nam kéo chăn che đầu, một lúc sau, có lẽ em ngạt thở quá, cuối cùng cũng chịu ló mặt ra.

Em nhìn tôi cười, sau đó khẽ gật đầu.

Mộng xuân.

Giấc mộng xuân của Ngu Nam sẽ thế nào?

Khung cảnh màu hồng phấn, cánh hoa hồng màu hồng bay lơ lửng khắp trời, chắc chắn trên cánh hoa còn viết Ngu Bách Lâm yêu Ngu Nam.

Tôi muốn em kể lại giấc mơ ấy với tôi, nhưng em không chịu, chạy đi rửa mặt.

Giờ này người lớn phòng bên cũng chưa dậy, lúc Ngu Nam ra ngoài, tôi cũng đi theo em.

Hiển nhiên em không ngờ tôi cũng vào, lúc quay lại đóng cửa, em rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tối, giống như đêm qua.

Tôi bịt miệng em để ngăn em lên tiếng, đẩy em vào toilet.

Toilet và nhà tắm ở nhà tôi được thiết kế kiểu ngăn cách khô và ướt, phòng tắm dùng kính mờ, nên việc tắm rửa không ảnh hưởng đến việc đánh răng rửa mặt hay đi vệ sinh của người khác.

Thậm chí tôi còn nghĩ đây mới là địa điểm “hẹn hò” tuyệt vời của chúng tôi, vì tôi có thể tìm lý do hợp lý cho việc tại sao chúng tôi cùng ở trong này và khóa cửa.

Tôi ôm em, tấm gương trước bồn rửa mặt phản chiếu hình ảnh chúng tôi.

Đồ ngủ giống hệt nhau, Ngu Nam mặc rộng hơn một chút.

Em ấy rất gầy, tôi luôn sợ mình ôm chặt quá sẽ làm em gãy xương.

Em nằm trong vòng tay tôi thở hổn hển, dụi mặt vào cổ tôi.

Tôi thì thầm hỏi em: “Giấc mơ của em thế nào?”

Em ngượng ngùng, rên một tiếng rồi vùi mặt vào lòng tôi với vành tai đỏ bừng.

Đáng yêu quá chừng.

Tôi hỏi liên tục, nếu hôm nay không thể hỏi ra đáp án thì tôi tuyệt đối không bỏ cuộc.

Em bị tôi hỏi không trốn được, đành phải thốt lên: “Thì… Mơ thấy anh sờ em.”

Tôi mỉm cười, bàn tay luồn vào trong men theo vạt áo ngủ của em, nhẹ nhàng vuốt ve vòng em gầy: “Sờ thế nào? Sờ lên hay sờ xuống?”

Tôi thấy mình thật xấu xa, vậy mà lại lôi kéo em trai làm những chuyện này.

Ngu Nam bị tôi ôm lấy, ngọ nguậy trong vòng tay tôi rồi rầu rĩ trả lời: “Đầu tiên là lên…”

Không biết em ấy quá thành thật hay thực ra đang che giấu ý đồ gì, sao tôi có thể từ chối lời mờ lộ liễu này được?

Tôi hỏi: “Vậy em có muốn biến giấc mơ trở thành sự thật không?”

Ngu Nam không nói gì, nhưng lúc ôm tôi lại siết chặt hơn.

Tôi coi như không hiểu ám chỉ của em: “Em không nói thì anh đi đây.”

“Đừng đi.” Giọng Ngu Nam run run, “Anh… Em muốn…”