Chương 41: Rất thoải mái (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A21

Tôi quá vụng về, không biết cách lấy lòng người yêu.

Tôi chỉ có thể học theo những người trong bộ phim mình đã lén xem, như một đứa trẻ vừa bắt đầu học theo, “Anh ơi, làm thế này ạ?”

Trước mặt anh, tôi không cần lo sẽ bị cười nhạo, dù tôi ngu si vụng về thì anh cũng sẽ không cười tôi.

Nhưng, tôi không ngờ chuyện này lại đau đớn như thế.

Ngón tay anh phủ đầy chất lỏng lạnh lẽo luồn vào cơ thể tôi, khoảnh khắc đó, tôi bất giác siết căng cơ bắp toàn thân.

Tôi không muốn khiến anh cảm thấy như tôi đang từ chối anh. Nhưng lúc này tôi chợt nhận ra, đôi khi chúng ta không thể kiểm soát bản thân được.

Tôi không thể kiềm chế cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể, cũng giống như tôi không thể kiểm soát tình yêu dành cho anh.

Có lẽ anh biết tôi đau, liên tục hôn tôi.

Hôn lên mái tóc, phần gáy, và tấm lưng ướt đẫm của tôi.

Anh nói với tôi, “Đau thì cắn anh đi.”

Anh vươn cánh tay sang, nhưng tôi chỉ muốn hôn chứ không muốn làm anh đau.

Có lẽ đây là điều cần phải trải qua khi yêu một người. Ai trong chúng ta cũng đều phải trải qua ít nhiều những nỗi đau trên hành trình theo đuổi tình yêu, có nỗi đau từ trái tim, có nỗi đau trên cơ thể.

Anh yêu tôi, sẽ không để tôi phải đau lòng.

Để giữ cân bằng, ông trời quyết định để cơ thể tôi đau hơn một chút.

Nghĩ đến đó tôi như được an ủi, huống chi đây là nỗi đau anh mang đến cho tôi, tôi nên trân trọng nó như trân trọng mùa xuân.

Tôi nằm đó như một con thú cưng ngoan ngoãn mặc người ta làm thịt.

Từ một ngón tay đến ba ngón tay, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trên cơ thể mình.

Không chỉ sự thay đổi trên cơ thể tôi, mà cả anh nữa.

Anh ôm tôi từ sau lưng, một tay ôm eo tôi, một tay di chuyển ở chỗ đó, anh vừa cử động, tôi đã thấy lông tơ khắp người dựng đứng lên, cảm giác sung sướиɠ lạ thường.

Anh nói với tôi: “Nam Nam, thả lỏng một chút.”

Anh chưa bao giờ gọi tôi như vậy, trong nhà cũng chẳng ai gọi tôi là Nam Nam.

Xưng hô này khiến nhịp tim tôi lập tức tăng tốc, chỉ muốn cho anh tất cả.

Tôi cố gắng thả lỏng, cố gắng nuốt toàn bộ ngón tay của anh vào, không riêng gì ngón tay, tôi đang chờ anh thả chú đại bàng kia ra chiếm lấy tôi.

Tôi muốn là duy nhất của anh, là Nam Nam của anh.

Anh nói: “Vẫn chặt lắm.”

Tôi nghe vậy chỉ biết áy náy, quay lại nói xin lỗi anh.

Anh cười tôi: “Sao lại xin lỗi? Em không biết chặt thì mới sướиɠ sao?”

Anh khiến tôi không biết phải trả lời thế nào, còn chưa nghĩ ra câu trả lời thì anh hôn lên tai tôi.

“Nam Nam của anh là trái đào mật chưa từng bị ai hái, cho nên không cần xin lỗi.” Bỗng nhiên anh buông tôi ra, hôn lên mông rồi nói, “Dù kẹp chặt rất thích, nhưng chặt quá thì anh không vào được.”

Anh kéo tôi lại, để tôi ngồi trên người anh.

Chúng tôi ôm nhau trong tư thế đối mặt, hai chân tôi vòng qua eo anh.

Anh hôn chóp mũi tôi, “Anh sẽ nói vài câu khiến em rất thẹn, nhưng có thể giúp em thả lỏng hơn.”

Tay anh vuốt ve giữa khe mông tôi, tôi gật đầu, căng thẳng như một đứa ngốc.

Anh nhìn tôi mỉm cười, sau đó ghé môi tới, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi.

Tôi nghe thấy anh dịu dàng nói: “Cơ thể của em thật xinh đẹp.”

Ngón tay anh lại cắm vào, tôi vô thức ưỡn thẳng người, nhếch mông lên.

Anh cười khẽ, vươn lưỡi liếʍ lỗ tai tôi, khiến lỗ tai tôi ướt nhẹp.

Anh mυ"ŧ mạnh dái tai tôi, ngón tay lại tăng tốc độ khuấy đảo phía sau tôi.

Anh nói: “Nam Nam, em chặt quá. Em có biết mỗi khi nằm mơ, anh từng mơ thấy em xin anh cᏂị©Ꮒ rất nhiều lần không?”

Trái tim tôi càng đập nhanh hơn, luôn cảm thấy anh không nói mình, mà là nói tôi.

Rõ ràng trong mơ tôi đã nhiều lần dụ dỗ anh, trong giấc mơ của tôi, tôi ôm chặt lấy anh và cầu xin anh hôn tôi, vuốt ve tôi.

Lưỡi anh lướt xuống dọc theo tai tôi, để lại chuỗi vệt ướt trên xương quai xanh trên cổ tôi.

Sau đó quay lại trước ngực tôi, liếʍ nó rồi ngậm vào miệng.

Anh chỉ mυ"ŧ một chút rồi nói với tôi: “Đứng lên rồi.”

Tôi hoảng hốt cúi đầu xuống nhìn, thấy hai đầu ti xẹp lép, vốn dính chặt vào núʍ ѵú đã dựng đứng như trái cherry.

Anh dùng đầu lưỡi gảy nó, sau đó vừa xoa lưng tôi vừa nói, “Nam Nam, em thực sự… Da^ʍ đến mức không tưởng.”

Lời anh vừa nói lập tức cắt đứt thần kinh của tôi.

Não tôi như nổ tung, không biết phải làm sao.

Anh bất ngờ rút tay ra, khoảnh khắc đó, chẳng những tâm trí mà cơ thể tôi cũng thấy trống rỗng.

Bỗng nhiên thứ gì đó chống phía sau tôi, kề cái miệng háu ăn đang há hốc chờ được cho ăn.

Tôi ôm anh, bỗng thấy tủi thân.

“Sao thế?”

Tôi nhẹ nhàng cắn vai anh, rốt cuộc vẫn không nhịn được, hỏi anh: “Anh, anh không thích em thế này phải không?”

Tôi nghe anh hỏi lại: “Thế nào?”

“Da^ʍ.” Tôi nhận ra giọng mình hơi nghẹn ngào, nhưng tôi không kìm được, chỉ muốn khóc, “Em không ngây thơ, chẳng đáng yêu, em đang dụ dỗ anh trai ruột của mình làm chuyện đó với em.”

Anh lại cười, sau đó hôn tôi, xoa lưng tôi.

Bàn tay anh như có sức mạnh của thiên thần, có thể xoa dịu tâm trạng tôi ngay lập tức.

Anh nói: “Người không ngây thơ, không đáng yêu là anh.”

Anh nói: “Người dụ dỗ em cũng là anh.”

Thứ chống sau lưng đột nhiên chui vào cơ thể tôi. Tôi chỉ thấy đau, khẽ hừ một tiếng.

Anh nói: “Cố nhịn một chút, cho anh vào rồi em muốn gì, muốn anh làm thế nào, tất cả đều nghe em.”

Đều nghe tôi.

Tôi ngồi thẳng dậy nhìn anh, sau đó trở tay nắm lấy thứ kia, thình lình ngồi xuống.

Có lẽ ai làm chuyện xấu cũng phải bị trừng phạt, nên tôi mới bị trừng phạt.

Khi đại bàng của anh cắm vào người tôi, tôi đau đến mức gần như ngất xỉu. Nhưng dường như tôi có thể nghe thấy giọng nói của mình, tôi đang tiếp tục nói: “Anh ơi, anh làm đi, em không đau, em da^ʍ cho anh xem.”

Tôi chẳng biết liêm sỉ là gì nữa.

Trước mặt anh, tôi không cần liêm sỉ.

Tôi chỉ muốn anh, chỉ muốn anh đập nát cuộc đời tuổi mười bảy của tôi, rồi cuốn lấy ba hồn bảy vía của tôi vào miệng anh.

Nếu anh muốn.