Chương 42: Rất thoải mái (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B21

Tôi không biết Ngu Nam học những thứ này ở đâu, nhưng kiểu quyến rũ ngây ngô đó rất chí mạng.

Giống như sữa chua trang trí bằng dâu tây, trông tươi mát dễ thương, nhưng ăn vào miệng có vị chua chua ngọt ngọt rất gây nghiện.

Tôi biết em đau, khi em phát ra tiếng rên nhẫn nhịn nhưng không muốn bị tôi phát hiện, tôi biết em đã đau không thể chịu nổi.

Chỗ đó của em như một đường hầm bí mật chưa từng bị khai phá. Tôi cầm ngọn đuốc, thận trọng tiến lên, đi ba bước thì dừng lại thăm dò, đi tiếp ba bước nữa rồi dừng lại.

Tôi như cô bé trong truyện cổ tích vứt vụn bánh mì dọc đường đi, điểm khác là tôi không để lại vụn bánh mì những nơi mình đi qua, mà là tình yêu cháy bỏng của tôi.

Tôi biến niềm khát khao em thành sự cọ xát da thịt, thể hiện bằng nỗi đau.

Lần đầu tiên đường hầm bí mật chào đón nhà thám hiểm, máu tươi đột ngột phun trào khiến đường hầm phút chốc không thể thích nghi được.

Tôi bị kẹp chặt rất đau, chắc cũng giống nhưng không đau bằng em.

Tôi chậm rãi luồn sâu, em cố gắng nuốt lấy.

Tôi nhìn em ngẩng đầu lên từ phía sau, dốc sức thở mạnh.

Lúc này, Ngu Nam như một người chết đuối đang giãy dụa hấp hối, em cố sức bơi lên, khát khao giành lấy oxy.

Còn tôi chính là cây rong quấn chặt cổ chân em dưới đáy biển, nhất định phải chôn em ở đây, làm bạn với tôi dưới đáy biển không bao giờ thấy mặt trời.

Chúng tôi làʍ t̠ìиɦ, như một buổi lễ truy điệu long trọng.

Truy điệu những tiêu chuẩn đạo đức, nguyên tắc làm người mà chúng tôi được dạy từ nhỏ. Từ nay về sau, chúng tôi là kẻ phản bội, dần chìm đắm trong niềm sung sướиɠ hưởng thụ, và một ngày nào đó sẽ bị đuổi khỏi thế gian.

Dẫu biết thế, nhưng không ai nói dừng lại.

Ngược lại, em còn quay sang hỏi tôi, “Anh ơi, vào hết chưa?”

Em không hỏi còn đỡ, tôi còn có thể nhẫn nhịn và từ từ khám phá. Nhưng em vừa hỏi, giống như nữ yêu Siren đột nhiên bắt đầu hát, dụ dỗ nhà thám hiểm tôi đây muốn đến gần và tìm hiểu ngọn ngành, xem cuối đường hầm có phải là biển cả mênh mông đầy vui sướиɠ hay không.

Vì vậy, tôi bất chợt lao lên, kéo em vào vòng tay mình.

Cú va chạm đột ngột khiến chúng tôi đau đớn tột cùng, mồ hôi tuôn ra từ chỗ chân lông và chiếm lấy làn da trong tích tắc. Em đau đớn như muốn gục ngã, thốt lên tiếng nức nở như cầu cứu.

Tôi nên thương xót em, nhưng Ngu Nam thế này càng khơi dậy ham muốn xâm lược của tôi.

Hóa ra cuối đường hầm không phải biển cả mênh mông, mà là một vườn đào. Người đẹp của tôi nằm đó tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như một trái đào chín mọng rơi xuống đất, cơ thể tràn đầy nước đào ngọt ngào.

Trái đào của tôi đang dụ dỗ tôi tiếp tục tiến về phía trước. Tôi bước chân trần, giẫm nát những trái đào màu hồng trên mặt đất, nước trào ra từ dưới chân tôi, bắn tung tóe lên đùi tôi.

Hương thơm nồng nàn quấn lấy tôi, một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mê hoặc tâm trí tôi.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy em, chỉ có thể thấy em khẽ nhếch môi và vươn tay về phía tôi. Mỗi khi tôi lại gần một bước, em như cảm nhận được hành động tiến tới gần của tôi, phát ra tiếng gọi vui vẻ.

Người trong lòng run lên vì đau đớn, nghiêng người sang với đôi mắt đỏ hoe, muốn tôi ôm vào lòng như một đứa trẻ tủi thân.

“Đau à?”

Em gật đầu rồi lại lắc đầu, cọ lên má tôi xin tôi đừng ra.

Tôi dở khóc dở cười, rõ ràng đau đớn nhưng không cho tôi ra. Em là vậy đấy, mâu thuẫn mà đáng yêu.

Chúng tôi cứ thế ôm nhau một lúc lâu, cuối cùng em ghé lại nói với tôi: “Anh ơi, hình như không đau nữa.”

Không đau thì tiếp tục, tôi vừa cử động em lại khẽ rên.

Tôi hỏi em vẫn đau phải không.

Em trả lời: “Không, em…”

Em rũ mắt, tay bám vào tôi, thỏ thẻ: “Rất thoải mái…”