Chương 43: Em muốn ôm anh mãi (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A22

Tôi như sắp chết, nhưng trước khi mất ý thức lại được anh kéo về.

Tôi không biết đó là giọng của ai, tiếng thở hổn hển và rêи ɾỉ như kêu cứu.

Từ bé tôi đã sợ nước. Vì sợ nên chưa bao giờ dám tới gần sông, cũng không dám xuống nước học bơi. Giây phút này, tôi như lênh đênh trong biển sâu, tầm mắt lúc sáng lúc tối, thậm chí hít thở cũng khó khăn.

Cơ thể tôi như núi lửa đang phun trào, như động đất dưới đáy biển, tôi chưa từng biết mình cũng có cảm giác này.

Anh hỏi: “Nam Nam, em thích không?”

Giọng anh vừa xa vừa gần, thậm chí tôi không thể nghe rõ để trả lời ngay được.

Anh giáng một tia sét trong cơ thể tôi, nổ tung vô số sấm sét, máu tôi cũng trào dâng theo, như thủy triều đội sóng đội gió dâng lên.

Đau đớn và kɧoáı ©ảʍ như hai sợi dây thừng quấn lấy nhau, quất lên người tôi, khiến tôi không biết nên xin tha hay nên cảm ơn.

Anh di chuyển rất nhanh, như muốn đâm chết tôi trên người mình, lát sau lại giảm tốc độ, dịu dàng an ủi tôi.

Dù nhanh hay chậm, tôi đều vui vẻ đón nhận, cả tâm hồn và thể xác đều cảm nhận được sự kí©h thí©ɧ chưa từng có mà anh mang đến cho tôi.

Anh chính là Tổng giám mục quản lý mọi việc, cầm chiếc gậy quyền lực trong tay, quyết định chuyện sống chết của tôi.

Tôi muốn làm anh hài lòng, muốn cố hết sức khiến anh cảm thấy sung sướиɠ trong chuyện này. Nhưng tôi quá vụng về, tôi chẳng biết làm gì khác ngoài phối hợp với anh.

Nhưng dù thế nào, chúng tôi vẫn kết nối chặt chẽ với nhau.

Cảm giác này không chỉ kí©h thí©ɧ cơ thể, du͙© vọиɠ mà còn cả trái tim và linh hồn của tôi.

Chúng tôi đang làm chuyện thiêng liêng nhất, cũng tà ác nhất. Chúng tôi đáng được chúc phúc nhất, cũng đáng bị lên án nhất.

Bỗng nhiên tôi muốn khóc không nhịn được, chẳng phải vì đau đớn hay kɧoáı ©ảʍ trong chuyện này, mà vì số phận của chúng tôi.

Tại sao chúng tôi lại là anh em? Tại sao chúng tôi lại gặp nhau với thân phận không thể chống lại thế này?

Nếu chúng tôi chỉ là người bình thường tình cờ gặp nhau trong thế giới này, có lẽ thứ chúng tôi phải đối mặt chỉ là vấn đề đồng tính luyến ái, nhưng thứ mà chúng tôi đang phải gánh vác lại là sự thật càng khó chấp nhận hơn.

Anh kề tai tôi hỏi nhỏ: “Sao lại khóc?”

Tôi giơ tay lên, lúc này mới biết nước mắt đã tuôn trào.

Tôi ôm anh, xin anh hôn tôi, nói với anh rằng tôi khóc vì rất vui.

Anh khẽ cười bên tai tôi, cười đến mức xương cốt khắp người tôi giòn tan, cả người biến thành bột phấn rơi lên da anh, sau đó bị anh thấm hút dần dần, hòa làm một với anh.

Thật tuyệt nếu có thể làm thế.

Tôi muốn trở thành không khí xung quanh anh, hoặc mồ hôi bám trên cơ thể anh. Nếu thế thì sẽ không có ai phát hiện chúng tôi thân mật đến mức nào, tôi cũng chẳng cần lo một ngày nào đó chúng tôi sẽ bị chia cắt.

Đang suy nghĩ miên man thì anh bất ngờ nắm lấy tôi, không phải tay cũng không phải chân, mà là bộ phận đến tôi cũng hiếm khi chạm vào.

Thậm chí tôi không thể cúi đầu nhìn xuống, vì kɧoáı ©ảʍ cả trước lẫn sau cùng trào dâng khiến tôi không trụ nổi.

Tôi là gì?

Một con rối, tất cả tơ rối trên người đều nằm trong tay anh.

Tôi cam lòng bị anh bắt làm tù binh, bị anh nắm trong tay, bị anh tùy ý xâm chiếm, tùy ý chiếm lấy.

Tôi là trái đào, chủ động lột vỏ đưa lên miệng anh, là trái táo, tự ép mình thành nước cho anh giải khát.

Tôi bị anh nghiền nát, rồi lại được anh chắp vá. Anh nghiền nát tôi ban đầu, rồi chắp vá một tôi hoàn toàn mới, một tôi đã hợp nhất với một phần suy nghĩ của anh.

Tôi biết mình không nên đánh mất bản thân vì người khác, nhưng nếu người đó là anh, tôi làm gì cũng được.

Cảm giác kí©h thí©ɧ khó tả ập đến như giông bão, thậm chí tôi không biết mình đã phun ra thứ đó như thế nào, chỉ biết khi tôi tỉnh táo lại, anh mỉm cười đưa tay ra trước mặt tôi và nói: “Nam Nam, em lần thứ hai rồi.”