Chương 44: Em muốn ôm anh mãi (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B22

Nếu có người bước về phía tương lai tươi sáng, có người chọn đi cầu độc mộc, vậy thì tôi và Ngu Nam đang lội dòng Minh Hà tiến về phía trước.

Mỗi khi tôi di chuyển trong cơ thể em, đều như tiến một bước lên phía trước.

Giọng em quấn quýt lấy tôi, siết cổ tôi, nghẹn ngào nói với tôi: “Anh ơi, em thích anh lắm.”

Cuối cùng, tôi đã làm một chuyện xấu.

Nhân lúc Ngu Nam không chú ý, tôi cởi cái áo mưa dính nhớp nháp kia ra.

Lần này, giữa chúng tôi không còn bất cứ rào cản cách trở nào nữa. Cảm giác này, niềm vui tinh thần còn lớn hơn sự sung sướиɠ thể xác.

Cơ thể em, giọng nói em, mồ hôi đang lấm tấm trên người em, và chính em, là Karon* của tôi, chèo thuyền đưa tôi sang đầu kia Minh Hà.

(*Nhân vật trong “Saint Seiya”, chuyên nhận đưa người chết có mang vàng bạc, châu báu qua sông.)

Đến khi sắp lên bờ, tôi trao tất cả bản thân cho người chèo thuyền đáng yêu của mình.

Em đón nhận món quà hào phóng của tôi, run rẩy và rêи ɾỉ trong vòng tay tôi vì món quà ấy.

Trái đào này đã bị tôi ăn sạch.

Tôi không biết chúng tôi đã làm bao lâu, chỉ thấy vẫn chưa đã ghiền, chưa hết hứng, tôi vẫn chưa muốn rời khỏi cơ thể em.

Em nóng bỏng vùi mình trong ngực tôi, hơi thở phun ra như điệu nhạc lả lướt có thể mê hoặc tâm trí trong truyền thuyết.

Tôi hỏi em: “Cảm giác thế nào?”

Em lại xấu hổ vùi vào vòng tay tôi.

Chúng tôi ôm nhau, ngồi trên sàn phòng tắm dính nhớp. Tôi không biết em đang nghĩ gì, chỉ biết mình đang hồi tưởng cảm giác thăm dò vào đường hầm thần bí, lội qua Minh Hà tăm tối vừa rồi.

Mọi thứ phía trước đều vô định, có thể điểm đến cuối cùng sẽ kết thúc đời tôi. Nhưng trong toàn bộ quá trình, tôi đã bước đi si dại theo hương hoa quả thơm ngọt và tiếng ngâm nga quyến rũ.

Tôi si mê với cuộc phiêu lưu chưa từng có, sau đó khai phá một Ngu Nam hoàn toàn mới.

Em đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, hóa ra là dáng vẻ này.

Khi em nheo mắt nhìn tôi, vẻ mặt thèm thuồng như một đứa trẻ tham ăn.

Vừa đáng yêu vừa quyến rũ, tuyệt hơn mùi vị mà tôi nếm được trong giấc mơ rất nhiều.

Chúng tôi nghỉ ngơi một lúc lâu, vì lo người nhà sẽ về nên đành phải đứng dậy dọn dẹp.

Tôi biết trong quá trình đó, dù giai đoạn sau có vẻ em sung sướиɠ hơn đau đớn, nhưng giai đoạn đầu và sau cùng, em cũng chẳng dễ chịu mấy.

Huống chi tôi còn bắt nạt em, khiến cơ thể em chứa đầy thứ kia của tôi.

Tôi dìu em, để em ôm tôi.

Chúng tôi đứng dưới vòi sen, bắt đầu cọ rửa cơ thể nhếch nhác.

Trước khi mở vòi sen, tôi kéo tay em để em tự sờ cửa huyệt của mình. Chỗ đó ẩm ướt dính nhớp, còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi đang chảy từ chỗ đó dọc xuống bắp đùi em.

Đây là cảnh đẹp tuyệt vời nhất thế gian.

Ngu Nam xinh đẹp, khe mông của em bị tôi xoa nắn ửng hồng, hang động giữa khe đang tuôn ra chất lỏng màu trắng đυ.c.

Chất lỏng kia chậm rãi chảy dọc theo làn da em, qua mép mông em, qua bắp đùi em, vô cùng dâʍ đãиɠ.

Tôi cố tình chơi xấu, hỏi em: “Biết đây là gì không?”

Dĩ nhiên em biết, nhưng vì thẹn nên không trả lời tôi.

Tôi kéo tay em, cầm ngón tay để em tự cắm vào bên trong. Nhịp thở của em bắt đầu dồn dập, em ngọ nguậy trong lòng tôi.

“Đau không?” Tôi hỏi.

Em lắc đầu, giãy dụa rút tay ra ôm tôi.

Em nói như làm nũng: “Anh ơi, anh làm cho em đi.”

Tôi cười hỏi em: “Anh làm cho em cũng được, nhưng tay em làm gì?”

“Ôm anh.” Em ngẩng đầu hôn lên cằm tôi, “Em muốn ôm anh mãi.”