Chương 47: Xăm mình (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A24

Tôi đón năm mới ở đây, thu hoạch được một anh người yêu dịu dàng, gợi cảm, khiến tôi không thể tưởng tượng được mình phải làm gì nếu không có anh.

Có lúc tôi sẽ lén nhìn anh vào nửa đêm, luôn có một ánh trăng len lỏi qua khe hở ở mép rèm, tôi có thể thấy rõ anh dưới ánh trăng đó.

Anh còn tặng tôi một món quà năm mới bất ngờ… Không chỉ chính anh.

Mà còn một phần trên cơ thể anh.

Anh xăm tên tôi sau vai, anh nói: “Đóng dấu đấy, anh là của em.”

Anh nói gì cũng khiến tôi hạnh phúc tột cùng, lúc không nói gì cũng vậy, chỉ cần anh nhìn tôi, chỉ cần anh ở gần tôi, dường như không khí cũng đượm hương vị trong trẻo và ngọt ngào.

Không lâu sau Tết âm lịch, anh bắt đầu đi học, khối mười hai các anh bắt đầu đi học sớm hơn các khối khác.

Thủ tục chuyển trường của tôi và Tiểu Bắc đã hoàn tất, chúng tôi đăng ký vào trường của anh.

Sau khi anh đi học, tôi ở nhà bắt đầu buồn chán, thậm chí thường xuyên mất tập trung.

Lúc đó tôi mới nhận ra, hóa ra mình dính người như vậy.

Đôi khi tôi rất muốn mình là hạt cơm bình thường, len lén dính bên khóe môi anh mỗi sáng, đi theo anh ra ngoài, rêu rao khắp nơi, được tất cả mọi người đi qua chú ý. Hễ có ai nhắc nhở, anh sẽ nhẹ nhàng gỡ tôi xuống khỏi khóe miệng, sau đó nắm trong lòng bàn tay sưởi ấm tôi.

Hoặc là biến tôi thành một viên cúc áo sơ mi của anh, tốt nhất là nằm cao một chút, có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh, để tôi biết chúng tôi đang ở gần nhau.

Suốt ngày tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy, ngay cả Tiểu Bắc cũng nhận ra sự khác thường của tôi.

Nó hỏi tôi: “Dạo này anh sao thế? Cứ ngẩn ngơ cả ngày.”

Tôi đáp, “Đâu có, anh chỉ lo bao giờ đi học không theo kịp chương trình thôi.”

Nó nghe tôi nói vậy bèn kéo tôi cùng ôn tập. Tôi vốn đã yếu nền tảng, bây giờ càng không có tâm trạng làm bài, chỉ một bài toán tôi cũng có thể làm hết nửa ngày.

Tiểu Bắc nói: “Anh gạt em.”

Giọng điệu nó khác hẳn bình thường, nghiêm túc chưa từng thấy.

Tôi bỗng trở nên căng thẳng, sống lưng ớn lạnh, đầu ngón tay cũng lạnh theo.

Hay là mấy hôm nay, nó đã phát hiện chuyện giữa tôi và anh?

Tôi nhớ lại những đêm chúng tôi cho rằng Tiểu Bắc đã ngủ, anh đến bên giường tôi, có khi hôn tôi qua lớp chăn, có khi chui vào nằm cùng tôi.

Thỉnh thoảng hai chúng tôi sẽ đi quá giới hạn, anh che miệng tôi, dùng một tay khác trêu chọc tôi.

Chúng tôi đùa giỡn trên giường, thật ra Tiểu Bắc đã biết từ lâu rồi đúng không?

Đột nhiên tôi bắt đầu thấy sợ, môi run run khi cất tiếng: “Anh gạt em cái gì?”

Tiểu Bắc nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: “Anh phạm sai lầm gì phải không?”

Nó nói vậy, nhìn tôi kiểu đó, khiến tôi càng căng thẳng.

“Anh đang giấu em chuyện gì đúng chứ?” Tiểu Bắc nói, “Anh, anh quên à, em là người hiểu anh nhất trên thế giới mà?”

Đúng vậy, Tiểu Bắc mới là người hiểu tôi nhất trên thế giới này.

Dù có vài người thấy thật khó tin, nhưng giữa những cặp sinh đôi đều có sự ăn ý mà người ngoài không thể hiểu được.

Hồi bé, có lần nó phát sốt ở nhà bà ngoại, ngay sau đó, tôi đang ở cách xa mấy trăm cây số cũng phát sốt.

Chuyện này từng xảy ra không chỉ một lần, chúng tôi đã từng cùng cội cùng nguồn, được cùng một cơ thể mẹ thai nghén, chúng tôi biết rõ từ nhịp tim đến số lần chớp mắt của nhau.

Rốt cuộc, tôi đã lấy đâu ra niềm tin rằng có thể giấu nó chuyện này?

Tôi không biết phải trả lời thế nào, nhưng tôi như nhìn thấy Vườn địa đàng bắt đầu rung chuyển, cây táo xum xuê lung lay sắp đổ, và Adam của tôi đang ngồi trên đó.

Có lẽ tôi tỏ ra quá căng thẳng, đến nỗi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.

Tiểu Bắc thấy tôi như vậy thì nguôi giận, nắm chặt bàn tay đang đặt trên đùi của tôi: “Anh, có chuyện gì mà anh sợ thế này?”

Nó mỉm cười nhìn tôi, nụ cười vô cùng ranh mãnh, giống như khi còn bé.

Nó nói: “Không sao đâu, em cao hơn anh 1cm, trời sập đã có em chống giúp anh.”

Nó nói: “Đừng sợ đừng sợ, lát nữa Ngu Bách Lâm về lại tưởng em bắt nạt anh, em không đổ vỏ đâu nhé!”