Chương 5: Sợ anh (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A3

Ban đầu tôi rất sợ anh ấy.

Mỗi khi anh nhìn tôi, lưng tôi như bị điện giật, mồ hôi lạnh vã khắp người.

Mỗi khi anh nói chuyện, tôi không dám nhìn anh, như thi trượt bị giáo viên gọi tên vậy.

Tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh lạnh lẽo như mùa đông ở thành phố này, như cơn gió thổi vào cổ áo khi tôi bước xuống xe, hay như nắm tuyết mà tôi lén bốc.

Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi không còn sợ anh nữa.

Anh ấy có vẻ không xấu tính, chỉ là chưa thích nghi với sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi.

Giống như, thật ra chúng tôi cũng không quen với việc bỗng dưng có thêm một người anh.

Nhưng cuộc sống luôn là thế, mỗi chúng ta đều phải chấp nhận những điều mới, những người mới, làm quen với những chuyện mà chúng ta chưa quen.

Khi còn bé, người khác sống với bố mẹ, nhưng chỉ có tôi và em trai, gia đình tôi chỉ có mẹ.

Chúng tôi được cho biết là bố đi làm xa, một năm chỉ có thể về thăm chúng tôi một hai lần.

Chúng tôi chưa bao giờ quen với việc bị mọi người xung quanh hỏi: “Vì sao các cậu không có bố?”

Dần dần càng quen hơn.

Tôi cảm thấy, đây là một kiểu trưởng thành.

Một thời gian nữa, chúng tôi dần quen với anh ấy, anh cũng bắt đầu quen thuộc.

Đây cũng là trưởng thành.

Chỉ là, khi tôi cho rằng chẳng mấy nữa chúng tôi sẽ có thể ngồi xuống, thoải mái nói chuyện với nhau, lại nghe anh nói: “Các cậu có biết, Địch Doanh là người duy nhất có giấy đăng ký kết hôn với Ngu Ngạn Thanh không? Đó là mẹ tôi.”

Tôi bừng tỉnh như bị dội một gáo nước lạnh.

Đúng vậy, sao tôi lại quên được. Anh lớn hơn chúng tôi một tuổi, nói cách khác, anh ấy chào đời trước chúng tôi một năm.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ mối quan hệ của bố mẹ, bởi vì từ nhỏ họ đã nói với tôi rằng, không phải bố không cần chúng tôi, mà ông đi làm ở một nơi xa.

Đi làm ở một nơi xa.

Không đúng.

Thực ra ông ấy còn có một ngôi nhà ở nơi xa.

Em tôi đứng bên cạnh lập tức choáng váng.

Nó không tin, lại bị anh hỏi: “Chắc hẳn cậu cũng từng xem sổ hộ khẩu của nhà mình rồi chứ? Trong sổ hộ khẩu nhà cậu có ai tên là Ngu Ngạn Thanh không?”

Không có.

Nhưng bọn họ nói đó là vì công việc của bố, ông không thể nhập hộ khẩu với nhà tôi.

Em tôi muốn ra ngoài hỏi mẹ chuyện gì đang xảy ra, nhưng bị tôi kéo lại.

Căn phòng rất yên tĩnh, chúng tôi có thể thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.

Hai người lớn đang ngồi trong phòng khách, không biết họ đang nói gì, nhưng dường như mẹ đang khóc.

Bà ấy tủi thân bật khóc?

Hay là vui phát khóc?

Bà khóc vì bao nhiêu năm của mình?

Hay khóc vì điều gì khác?

Tôi kéo em trai bắt nó đứng im.

Người anh trai mặc áo len trắng trước mặt bình thản nói: “Biết vì sao bây giờ lại đón các người về không? Bởi vì mẹ tôi chết rồi, mắc bệnh mà chết. Bà ấy đã mất, bà chủ căn nhà này không còn, mẹ của các cậu mới có thể đặt chân vào nhà.”

Không biết tại sao, rõ ràng tôi vẫn chưa biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng dù có người phạm sai lầm trong chuyện này thì cũng không phải là tôi.

Nhưng, tôi không thể ngẩng đầu lên nhìn anh.

Không có tự tin.

Không còn mặt mũi.

Tôi xấu hổ đến mức nóng cả mặt, cứ như vừa bị tạt một cốc nước sôi.

Em tôi nói: “Em phải đi hỏi lại.”

“Tôi khuyên cậu nên chờ một lát.” Anh cười nói, “Có lẽ mẹ hai cậu sẽ không muốn bị làm phiền vào lúc này, dù sao bọn họ cũng muốn ôn chuyện.”

Anh đứng dậy, bước tới.

Anh nhét một viên kẹo vào tay tôi.

Từ đầu đến cuối tôi vẫn cúi đầu, nghe giọng anh đáp xuống từ trên đầu.

Nó cũng lành lạnh, rơi lên tóc tôi như bông tuyết.

Anh nói: “Chuyện của người lớn không liên quan tới chúng ta. Nếu các cậu đã tới, tôi là anh trai đương nhiên sẽ chăm sóc các cậu thật tốt.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.

Anh cười nhìn tôi, nói: “Chân còn đau không? Nằm xuống nghỉ một lát đi.”