Chương 60: Đi trốn? (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B30

Có lẽ một ngày nào đó, chúng tôi sẽ bỏ trốn.

Tôi dành dụm đủ tiền, dẫn em cao chạy xa bay, đến những nơi không ai biết chúng tôi.

Tôi xóa dòng họ giống nhau, gọi nhau là “người yêu”.

Có lẽ một ngày nào đó khi đã trưởng thành, chúng ta nhìn lại sẽ thấy ý tưởng này vừa ngây thơ vừa nực cười, nhưng chính chúng ta cũng không được cười nhạo tình cảm cháy bỏng nhất của tuổi thanh xuân.

Tôi luôn biết rằng, miễn là chúng tôi còn sống ở đây, cảm giác tội lỗi của Nam Nam sẽ không bao giờ biến mất, thậm chí không giảm bớt, cảm giác đó giống như một tấm lưới, còn em chính là chú bướm bị mắc lưới, dù vẫy cánh thế nào cũng chẳng thoát ra được.

Em sẽ không hạnh phúc.

Vì vậy, tôi nhất định phải cắt tấm lưới này, giải thoát cho em, cũng giải thoát cho tôi.

Suy cho cùng, tôi khác với Nam Nam.

Có lẽ từ nhỏ tôi đã thấy con người dơ bẩn cỡ nào, chẳng hạn như ông bố dối trá của tôi. Vì vậy, ý thức đạo đức không thể kiểm soát tôi, thậm chí thỉnh thoảng tôi rất hưởng thụ niềm vui của loại vô đạo đức này.

Người yêu của tôi là em trai của tôi, trong cơ thể người mà tôi đâm vào có một nửa gen giống tôi.

Với tôi, điều này thậm chí còn kí©h thí©ɧ các giác quan, kí©h thí©ɧ thần kinh.

Nhưng với Nam Nam, hễ nghĩ tới điều này, đó gần như là trừng phạt em.

Đã vậy thì tôi đành làm người xấu đến cùng, bắt cóc em trai tôi, xé bỏ cái mác đã ám ảnh em, biến em thành người thực sự thuộc về tôi, chỉ thuộc về riêng tôi.

Bỏ trốn không phải ý tưởng bộc phát, chúng tôi đi rồi sẽ không bao giờ về nữa.

Nhưng tôi cũng do dự.

Chúng tôi dứt áo ra đi, quá tàn nhẫn với những người ở lại.

Nam Nam trong l*иg ngực ngước lên nhìn tôi, em nghiêng người lại gần, hôn nhẹ lên môi tôi.

“Em chỉ có một nơi muốn đến.”

“Chỗ nào?”

Em cười, chỉ vào vị trí trái tim tôi.

Em ghé vào ngực tôi, lắng nghe nhịp tim của tôi.

“Em rất muốn đi trốn với anh,” Nam Nam nói, “Chúng ta đến một nơi núi sông tươi đẹp, dù sống thiếu thốn, vất vả cũng được.”

Em cười khẽ: “Giống như chốn bồng lai tiên cảnh trên TV ấy.”

Tôi “ừm” một tiếng, nhưng vài giây sau em lại nói, “Nhưng, bố mẹ và Tiểu Bắc thì sao hả anh? Chúng ta đi rồi, họ có buồn không?”

Tôi ôm lấy em, thở dài.

“Anh, em không vội đâu.” Nam Nam nói, “Em chẳng muốn gì cả, cũng không nhất thiết phải nói với mọi người rằng em là… người yêu của anh. Chúng ta không thể chỉ vì bản thân, không thể để những người yêu thương chúng ta đau khổ với chúng ta.”

Em rất hiểu chuyện, còn hiểu chuyện hơn tôi nghĩ.

“Thật ra, em không cần phải đi đâu cả, vì em đã ở nơi em muốn sống nhất.” Nam Nam ôm lấy tôi, dụi vào ngực tôi như làm nũng, “Vòng tay anh chính là nơi em muốn đến nhất, chỉ cần anh ôm em, em rất thỏa mãn.”

Vòng tay tôi ư?

Tôi hôn lên tóc em, nói với em: “Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

Chúng tôi còn rất nhiều thời gian, miễn là chúng tôi không rời xa nhau, một ngày nào đó, chúng tôi có thể tránh xa tất cả những tấm lưới, tạm biệt mùa đông lạnh lẽo, tạm biệt cơn mưa dầm rả rích, tay trong tay bước đi dưới ánh mặt trời sáng chói và cái nhìn của mọi người, rồi trở về ngôi nhà thuộc về chúng tôi trong ánh hoàng hôn rực rỡ, dù già nua bảy tám mươi tuổi, tôi cũng muốn ôm em chìm vào giấc ngủ, đánh thức em bằng nụ hôn.