Chương 66: Tiến bộ (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B33

Mấy hôm trước, bỗng nhiên Nam Nam hỏi tôi một câu làm tôi bất ngờ.

Em hỏi tôi: “Anh ơi, tâm lý vặn vẹo là gì hả anh?”

Tôi không biết sao tự dưng em lại hỏi chuyện này, em nói: “Em cảm giác mình đang đồϊ ҍạϊ dần.”

Từ khi tôi đi, ngày nào tôi cũng lo cho Nam Nam. Tính cách quá nhạy cảm của em khiến em luôn suy nghĩ rất nhiều, nhưng em lại không thể tiêu hóa, chống lại những suy nghĩ đó.

Thật ra, sự ‘bất thường’ của em đã có dấu hiệu từ lâu. Lần đầu tiên chúng tôi làʍ t̠ìиɦ trong nhà tắm, em ngây ngô ngại ngùng nhưng lại dâʍ ɭσạи, chủ động bày chỗ bí mật nhất cho tôi xem, dâng hiến cho tôi, trạng thái đó đã dần xuất hiện.

Nếu có một người, trong cơ thể thực sự tồn tại cả thiên thần và ác quỷ, vậy nhất định đó là Nam Nam.

Nhưng ác quỷ trong em sẽ không gây hại người khác, cùng lắm chỉ hành hạ chính em.

Nhưng dù vậy tôi cũng không chịu được, tôi không thể nhìn em đau khổ.

Tôi cười hỏi em: “Nói anh nghe xem, sao em lại đồϊ ҍạϊ hơn?”

Em chỉ cười, làm nũng với tôi qua điện thoại, nhưng không chịu nói cho tôi biết rốt cuộc là thế nào.

Nụ cười này không phải kiểu cười ngây thơ thường thấy ở em, câu ba hồn bảy vía của tôi, chọc cho tôi miệng đắng lưỡi khô, du͙© vọиɠ thiêu đốt từng bộ phận trên cơ thể.

Tôi nghĩ có lẽ tôi đã biết tại sao em lại nói mình đang đồϊ ҍạϊ dần.

Nhưng em thế này, càng lúc càng giống người trong giấc mơ của tôi.

Gần đây tôi thường nghĩ đến người trong mơ, điều khiến tôi hoang mang là trong những lần nhớ lại này, gương mặt ấy thường bị mờ đi.

Vốn đã xác định đó là Nam Nam, nhưng sự thay đổi đột ngột này khiến tôi không khỏi lo lắng.

Nhưng nỗi lo này chẳng kéo dài lâu, khi người con trai với khuôn mặt mờ ảo kia nằm trên người tôi, vuốt ve tôi, thở dốc bên tai tôi, tôi có thể khẳng định đó chính là em.

Nhóc ác quỷ của tôi vùng vẫy liên tục.

Chóp đuôi ác quỷ gãi lên bộ phận nhạy cảm nhất của tôi, ôm lấy đại bàng của tôi, hỏi tôi có yêu em không, muốn em không.

Nhóc ác quỷ trông dữ tợn và ác độc, nhưng khi hỏi những câu này, cơ thể em khẽ run lên.

Lúc tôi tỉnh dậy, nhớ lại giấc mơ đó, thậm chí tôi còn nghĩ đó là tín hiệu Nam Nam gửi đến tôi, nói với tôi về nỗi lo lắng của em.

Em luôn lo lắng, dường như bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến em bất an.

Hoặc là, nỗi lo lắng của em không phải là không có lý do.

Trong khoảng thời gian tôi vắng mặt ở nhà, tôi khó có thể đảm bảo rằng không có chuyện gì xảy ra mà mình chưa biết.

Tôi cầu nguyện, dù thế nào cũng đừng để Nam Nam phải đối mặt với bất cứ chuyện khó khăn nào một mình.

Em sẽ chỉ tự trách bản thân, rồi chìm sâu vào đó. Đương nhiên, nếu sau khi tự trách, em muốn nép vào lòng tôi, để tôi ôm em an ủi thì được, tôi chỉ sợ mình cách xa em, khi tôi trở về, em đã bị kéo về trần gian, còn tôi vẫn đang ngâm hai chân trong Minh Hà đen sì, chỉ có thể ngước nhìn cuộc sống của em từ dưới địa ngục.

Tôi gọi điện thoại cho em, nói với em rằng: “Nam Nam, khóa chặt cửa, cởϊ qυầи áo, chúng ta làʍ t̠ìиɦ.”

Tôi bảo em: “Gọi lớn tiếng một chút, đừng gọi tên anh, hãy gọi anh là anh trai.”

Em nói em đang dần đồϊ ҍạϊ , tôi thì không ư?

Một khi tình cảm này bắt đầu, đừng ai mơ bước về phía trước.

Cùng xuống địa ngục đi.