Chương 67: Hội ngộ (1)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

A34

Đôi khi tôi nghĩ, nếu bố mẹ phát hiện chuyện của tôi và anh, họ sẽ phản ứng thế nào?

Giảng giải lý lẽ? Đánh chửi?

Đau lòng thất vọng? Đau khổ tột cùng?

Sau đó cắt đứt mối quan hệ của chúng tôi như nhổ cây tận gốc, hay đuổi chúng tôi ra khỏi nhà?

Có lúc, tôi chỉ ước cả thế giới biết chuyện này.

Thình thoảng tôi lại cam chịu và nghĩ, cùng lắm thì bị cô lập hoàn toàn, ít ra anh sẽ đứng về phía tôi, Tiểu Bắc cũng vậy.

Cả đời người tính ra cũng chỉ vài chục năm. Trong vài chục năm này, tại sao tôi không thể làm những chuyện tôi muốn làm, yêu những người tôi muốn yêu?

Nhưng rồi tôi lại tự thuyết phục bản thân.

Thế giới cần các quy tắc, mọi quy tắc đều có lý do của chúng.

Trong nỗ lực cố gắng không ngừng nghỉ, trong mớ đề bài ôn tập chồng chất, trong mối quan hệ yêu xa với anh trai mỗi cuối tuần – khi không có ai ở nhà, tôi vượt qua ngày này tới ngày khác.

Trước đây luôn thấy mỗi ngày đều khó khăn, không có anh ở bên, tôi chẳng biết phải vượt qua từng phút từng giây như thế nào.

Nhưng khi sự xa cách trở nên quen thuộc, nỗi nhớ đã bị thay thế bằng khát khao hướng về phía trước.

Tôi cố gắng học tập hơn bao giờ hết, Tiểu Bắc nói: “Anh thực sự biến nỗi nhớ thành động lực học tập luôn rồi.”

Có lẽ là thế, tôi luôn cảm thấy mỗi khi làm xong một đề thi, tôi lại gần anh hơn một bước.

Thế này thì yêu sớm chưa hẳn là xấu, khi chúng ta yêu đúng người sẽ buộc mình đẩy nhanh tốc độ trưởng thành.

Những ngày này nhạt nhẽo hơn cả bát nước sôi, gia vị duy nhất là thỉnh thoảng gọi điện thoại làʍ t̠ìиɦ với anh.

Ban đầu tôi thường thấy chưa tận hứng, luôn cảm giác anh không vào nên thiếu gì đó.

Nhưng theo thời gian, tôi dần nhận ra sự thú vị của nó.

Đó là một loại kí©h thí©ɧ khác, kí©h thí©ɧ tinh thần hơn là kí©h thí©ɧ giác quan.

Tôi bắt đầu học cách hưởng thụ, giống như học cách hưởng thụ học tập.

Mùa thu qua đi, mùa đông lại đến, chúng tôi đã chuyển đến đây tròn một năm.

Đôi khi tôi cảm thấy thật khó tin, chỉ trong một năm mà đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Cuộc sống của tôi bị đảo lộn, sau khi đảo lộn lại được anh cứu rỗi, bắt đầu hành trình lại từ đầu.

Dường như tất cả đều sai, nhưng lại như không có gì sai.

Tôi sống đầy mâu thuẫn, lúc thì lên án bản thân, lúc lại thấy mình hoàn toàn vô tội.

Tôi không biết phải làm gì.

Nhưng may mắn thay, sau khi mùa đông đến, mọi thứ đều có hy vọng.

Tôi đang đếm ngày chờ anh về nghỉ đông, chúng tôi có thể gặp nhau ít nhất là hai tháng.

Tôi muốn nắm tay anh, hôn anh, ngủ cạnh anh mỗi tối, lén lút làʍ t̠ìиɦ với anh.

Tôi như một con quỷ nhỏ tham lam, cố hết sức bám lấy anh, trừ khi hồn bay phách lạc, nếu không, anh sẽ chẳng bao giờ có thể rời xa tôi.