Chương 68: Hội ngộ (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B34

Nói là nửa năm, nhưng thực ra chỉ hơn bốn tháng.

Khi tôi trở về nơi này, tình cờ trời đổ trận tuyết lớn.

Bỗng nhiên tôi nhớ lại, năm ngoái khi mẹ con Nam Nam đến đây cũng có tuyết, trận tuyết dày đặc chào đón người yêu của tôi.

Vừa xuống tàu gió lạnh đã ập tới, tôi không thể chờ dù chỉ là một giây, chạy về phía cổng ra.

Bên ngoài, Nam Nam đang chờ tôi.

Tôi không nhờ người khác đến đón mình, vì tôi biết nhất định Nam Nam sẽ tới, hơn nữa, điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi cũng không phải nhà.

Đám đông nhốn nháo, tiếng người ồn ào.

Ga tàu luôn đông đúc và ầm ĩ, nhưng chỉ trong một chớp mắt, tôi luôn có thể nhìn thấy người mình hằng mong nhớ giữa đám đông.

Chúng tôi ôm nhau trong gió lạnh, như cuộc hội ngộ của những người bạn cũ bình thường ở đây.

Mọi người đều không ngạc nhiên trước cảnh tượng ấy, nhưng chỉ chúng tôi biết, hai chúng tôi chẳng phải bạn cũ.

Chúng tôi đi thuê phòng, vồ vập ôm nhau tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Mấy tháng rồi không làm, Nam Nam lại trở nên ngượng ngùng và căng thẳng, em lại trở thành trái táo xanh của tôi, chua chua ngọt ngọt, vô cùng hấp dẫn.

Chúng tôi nằm trên giường trong phòng trọ, giường đệm lạnh buốt khiến toàn thân chúng tôi run rẩy.

Nam Nam ôm tôi, liên tục gọi tôi là “Anh trai” như đang làm nũng.

Tôi vừa hôn vừa an ủi em như trước đây, sau đó chầm chậm tiến vào cơ thể em.

Em cũng giống lúc trước, vừa đón nụ hôn của tôi, vừa nhận sự an ủi của tôi, sau đó nuốt lấy tôi chặt chẽ.

Đã lâu lắm rồi chúng tôi chưa gặp nhau, tất cả nỗi nhớ giống như màn tuyết bất tận bên ngoài, trong phút chốc không thể dừng được.

Em nói với tôi em rất lạnh, vì vậy tôi càng ôm em chặt hơn.

Em nói em nóng, em vã mồ hôi, vậy thì tôi sẽ khiến em nóng hơn.

Chiếc giường nhỏ trong phòng trọ giá rẻ bị chúng tôi lắc rung kèn kẹt, nương theo âm thanh giường rung là tiếng rêи ɾỉ của Nam Nam, lâu lắm rồi tôi mới được nghe chân thực như vậy.

Người trong mơ của tôi, hình chiếu du͙© vọиɠ của tôi, đích đến của tình yêu.

Tôi không thể giải thích được tại sao phải là em, nhưng nếu là người khác, có lẽ tôi không thể điên cuồng như vậy.

Tôi vẫn luôn gọi em là Nam Nam, chúng tôi đã quen với điều đó.

Tôi biết nhiều khi em cố gắng quên đi chuyện em và tôi là anh em ruột, nhưng đột nhiên tôi muốn làm chuyện xấu.

Tôi tăng tốc độ đẩy đưa, khiến em rêи ɾỉ cũng phải đổi giọng.

Trong quá trình đó, em không hề có sức chống đỡ, chẳng mấy chốc đã bắn.

Sau đó em gần như mặc tôi muốn làm gì thì làm. Suy nghĩ xấu xa của tôi cũng bắt đầu phát triển mạnh mẽ, cuối cùng khi tìиɧ ɖu͙© lêи đỉиɦ, mọi thứ phun ra hết, tôi ôm chặt em vào lòng, nhẹ nhàng cắn tai em, gọi em một tiếng: “Em trai, em tuyệt vời quá.”

Tôi cố ý, cố ý nhắc nhở em rằng quan hệ của chúng tôi là trái đạo đức.

Em thoáng sững sờ, sau đó nằm sấp trong ngực tôi bật khóc. Em vừa khóc vừa cắn vai tôi, rõ ràng tôi đã bắn rồi nhưng em vẫn chưa chịu thả lỏng, tiếp tục cưỡi trên người tôi xoay eo.

Bỗng nhiên tôi nhận ra một điều, khi chúng tôi ở bên nhau, ít nhất một nửa linh hồn của chúng tôi đã hóa điên rồi.

Tôi nói: “Ngoan nào, để anh trai lau nước mắt cho em, rồi chúng ta tiếp tục.”