Chương 72: Hứa Trình và Ngu Bắc (2)

Góc nhìn A: Thụ

Góc nhìn B: Công

B36

Tôi không bất ngờ khi họ ở bên nhau.

Trước đây Hứa Trình đã nói với tôi, Ngu Bắc là một người thú vị.

Khi một người tò mò về một người khác, chẳng mấy nữa họ sẽ thích người đó.

Tôi không biết rõ rốt cuộc hai người kia đến với nhau thế nào, nhưng theo lời Hứa Trình, một hôm Ngu Bắc hỏi cậu ta, làʍ t̠ìиɦ với đàn ông thì có gì đáng để say mê, sau đó Hứa Trình hỏi cậu nhóc có muốn thử không.

Hai người thử một lần rồi không thể chia xa nữa.

Có lẽ vốn dĩ Ngu Bắc hoang mang là vì tôi và anh, nghĩ theo hướng này, hai chúng tôi đều có trách nhiệm với việc em trai bước lên con đường này.

Lần này thì hay rồi, cả ba đứa con trai nhà họ Ngu chúng tôi, chẳng ai có thể kết hôn sinh con bình thường, nếu Ngu Ngạn Thanh mà biết chắc sẽ tức đến mức mũi méo xẹo.

Khi tôi ôm Nam Nam tắm rửa, em cứ lơ đãng mất tập trung, lúc nào cũng nhíu mày.

Em nói: “Anh, có phải em đã dạy hư Tiểu Bắc không?”

“Em nghĩ đây là dạy hư à?” Tôi cười, “Hơn nữa, em ấy cũng lớn rồi, chuyện gì cũng có nhận định riêng của mình, không thể trách em được.”

“Em chỉ cần nghĩ nhiều hơn về bản thân,” tôi ghé vào tai em nói, “Nghĩ đến việc sau khi lên đại học, em sẽ được ngủ trong vòng tay anh mỗi đêm, sợ rằng không thể ngủ yên giấc đâu.”

Em tưởng tôi đùa, ngượng ngùng vùi mặt vào l*иg ngực tôi.

Chúng tôi đứng dưới vòi hoa sen, ngón tay tôi khuấy đảo trong cơ thể em, rửa sạch cho em.

Em như chú mèo con động dục, hơi vểnh mông lên mặc tôi chọc ngoáy, đôi khi lỡ chạm tay vào chỗ nhạy cảm, em sẽ rêи ɾỉ vài tiếng.

Mèo con của tôi, nhóc ác quỷ của tôi, vừa háu ăn vừa nũng nịu, đời tôi gặp được em, đó là định mệnh không thể tránh khỏi.

Chúng tôi vui chơi ở thành phố này một tuần, vốn dĩ chúng tôi đặt ra rất nhiều kế hoạch, nhưng chỉ ba ngày đầu là thực sự ra ngoài đi dạo, còn mấy ngày sau thì nằm lì trong homestay.

Nam Nam đã nói chuyện với Ngu Bắc, em không kể với tôi rốt cuộc hai người đã nói những gì, nhưng sau đó dường như Ngu Bắc đã hoàn toàn buông thả bản thân, thậm chí còn hôn Hứa Trình trước mặt tôi và Nam Nam.

Cách họ ở bên nhau không giống chúng tôi, vui cười, tức giận mắng chửi, thỉnh thoảng còn ép buộc nhau, nhưng cũng hòa hợp xứng đôi.

Mỗi lần Nam Nam thấy họ hôn nhau thoải mái, em sẽ đứng sững nhìn họ như bị điểm huyệt, cho đến khi hai người kia hôn xong, em mới tiếp tục làm việc của mình.

Đáng yêu xỉu luôn.

Một hôm Ngu Bắc cố ý trêu em, kéo Hứa Trình lại, choàng tay qua cổ cậu ta rồi nói với Nam Nam đang uống sữa: “Anh, nhìn này!”

Lúc Nam Nam nhìn sang, Ngu Bắc bất ngờ hôn Hứa Trình.

Nam Nam đang uống sữa đột nhiên đứng hình, đôi mắt tròn xoe.

Hứa Trình cũng cười bảo Ngu Bắc: “Em bớt trêu anh trai đi.”

Ngu Bắc không nghe, hôn Hứa Trình một chút rồi lại tách ra, sau đó hôn một chút rồi lại tách ra, cuối cùng bật cười trước sự thay đổi biểu cảm của Nam Nam.

Vốn dĩ tôi nên giúp Nam Nam mắng họ, nhưng Nam Nam bị trêu chọc thực sự quá đáng yêu, tôi không nhịn được mỉm cười thưởng thức.

Cuối cùng, Ngu Bắc và Hứa Trình hôn đến mức nổi lửa, vào phòng giải quyết vấn đề. Tôi kéo Nam Nam lại, lau vết sữa chảy trên quần áo em, cười hỏi: “Em sao thế? Chưa thấy người ta hôn nhau bao giờ à?”

Em nhíu mày nhìn tôi: “Sao Tiểu Bắc lại thế này?”

Em đặt cốc sữa xuống, lẩm bẩm: “Quá lộ liễu.”

Tôi thực sự không nhịn được nữa, ôm em bật cười thành tiếng.

“Em tưởng mình khiêm tốn lắm à?” Tôi thì thầm vào tai em, “Ai lén sờ anh lúc ăn cơm ấy nhỉ?”