Chương 17: Thiệp sinh nhật

"Tấm thiệp màu trắng vẽ hai con gấu nhỏ đang ôm lấy nhau, con gấu lớn hơn cầm chùm bóng bay to đủ màu sắc sặc sỡ."

...

Sau lễ noel là thời khắc nhiều gia đình đối mặt với nguy cơ tan nát.

Điểm thi cuối kỳ của học sinh được giáo viên thông báo bằng hình thức gửi tin nhắn đến từng phụ huynh. Tối hôm đó, là thảm trạng chó sủa, mèo kêu xen lẫn tiếng trẻ con gào khóc trong xóm, vang thẳng đến nhà của Hoài An. Cậu bé đang phụ anh trai rửa chén mà giật cả mình.

Buổi sáng đến lớp, lần đầu tiên cậu bé thấy Khôi Vĩ đến sớm hơn mình, trên cánh tay trắng trẻo còn hằn lên những vết roi màu hồng nhạt.

Cậu bé đi đến bàn của bạn mình, quan tâm hỏi han: "Mày bị ăn roi hả?"

Còn nhỏ mà lòng tự trọng cực kỳ cao, dứt khoát chối: "Không có, hôm qua mẹ tao không đánh tao."

Hoài An:...

"Sao hôm qua tao nghe thấy tiếng khóc?"

"Chắc thằng mập xóm trên khóc chứ ai."

Hoài An làm vẻ mặt cạn lời, cậu bé cảm thấy không nên đôi co quá làm gì, quay về chỗ ngồi.

"Này!"

Bàn tay nho nhỏ kéo tay áo Hoài An. Khôi Vĩ gối đầu lên cánh tay, giọng ủ rũ: "Mày đỡ tao qua lớp A đi, tao nhắn Uy nói với thầy xin nghỉ, hôm nay tao không tập võ được."

Nói xong còn chống chế thêm: "Sáng nay tao bị ngã nên chân đau."

"Đi thôi!"

Cậu cố tình vỗ vào vết hằn trên người Khôi Vĩ, đổi lại tiếng hít mạnh của thằng bé.

Lớp cậu và lớp Chí Uy gần nhau, đi vài bước chân là đến. Trong lớp là cảnh tượng ồn ào, cười giỡn rộ lên, phần lớn các bạn nhỏ đang túm tụm lại xung quanh bàn nằm ở vị trí giữa lớp.

"Ê mày, bàn đó của Uy đúng không?" Khôi Vĩ hỏi.

Hầu như các bạn nhỏ trong lớp đều vây kín xung quanh, chỉ có vài người đang ngồi tại chỗ học bài hoặc ăn sáng.

Hoài An vẫy một cố bé cột tóc hai bên ngồi gần đó, đợi khi cô bé lại gần, cậu mới hỏi: "Bạn ơi, Uy đến lớp chưa?"

Cô bé nhỏ mặc chiếc váy xanh, lúc cười lên đôi mắt một mí cong như vầng trăng kết hợp với chiếc răng khểnh một bên nom dễ thương cực kỳ, cô bé chỉ vào đám đông trong lớp: "Cậu ấy đang ngồi giữa các bạn trong lớp."

"Sao mọi người vây quanh bàn cậu ấy thế?"

"Cuối tuần sinh nhật Uy, các cậu không biết hả? Mọi người đang đứng hỏi nơi tổ chức đấy."

Hai đứa nhỏ mặt ngơ ngác nhìn nhau, rồi lại nhìn vào đám đông trước mắt.

Khôi Vĩ ghé sát thì thầm: "Bình thường nó hay bám mày, nó có nói gì với mày không?"

"Tao chả nghe cậu ấy nói gì cả, tao tưởng bọn mày hay chơi game chung nên thân hơn chứ, cậu ấy không nói gì với mày à?"

Cả hai đều nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của mình trong mắt đối phương, đứa bạn thân sinh nhật nhưng nó chả nói gì cho mình nghe, thậm chí còn không mời mình, cảm thấy bạn bè không còn thân như trước.

"Để tớ gọi Uy ra cho hai cậu nhé."

Hai đứa đồng thời xua tay, tỏ vẻ thôi không cần nữa, ông đây thất vọng lắm rồi. Sau khi cảm ơn cô bé lớp A, Hoài An lại dẫn Chí Uy về lớp.

"Lát nó sang đưa sữa cho mày, không được nhận!"

Vừa ngồi xuống, Khôi Vĩ đã ra vẻ cha già dặn con, chỉ thiếu nước nói câu muôn thuở: thằng đó xấu tính, tao cấm mày qua lại với nó!.

Tiếc là cho đến hết buổi học hôm đó, hai đứa cũng chả thấy Chí Uy ghé qua lần nào.

...

Chiều nay Hoài An có lớp học vẽ, lúc được thả về trời cũng đã tối, trên tay và mặt của cậu dính đầy màu bị dây ra trong lúc vẽ tranh.

Lớp năng khiếu nằm ở cuối dãy hành lang ở tầng hai, muốn đi xuống cổng trường phải băng qua hành lang với các lớp học tối om, ánh đèn sân trường hắt lên cũng chỉ chiếu sáng một phần của phòng học, phần còn lại vẫn chìm trong bóng tối. Không gian lạnh lẽo và yên tĩnh ấy khiến Hoài An sợ hãi, chỉ một tiếng động nhẹ cũng đủ làm cậu giật mình.

Hoài An ôm cặp sách, vẻ mặt cứng ngắc, cố gắng bước nhanh xuyên qua hành lang dài yên ắng, bên tai còn có tiếng bước chân vội vàng theo sau.

Bất chợt bước chân cậu chậm lại...

Gương mặt Hoài An tái đi... nếu...nếu cậu không nghe nhầm, thì rõ ràng trong hành lang này có hai tiếng bước chân, một của cậu và một là của người hoặc là thứ gì đó đang chạy theo đằng sau.

Hoài An nhớ rõ rằng mình là người ra khỏi lớp cuối cùng, vì cậu được các giáo viên giao cho nhiệm vụ tắt đèn, tắt quạt trong phòng học khi ra về, mà lớp cậu là phòng học cuối cùng của dãy, đâu còn ai...

Trong lúc suy nghĩ, cậu nghe thấy tiếng bước chân đằng sau càng lúc càng đến gần...Khi nhìn qua các dãy phòng học, cậu thấy gì đó lóe ra ánh sáng đỏ, mặt Hoài An trắng càng thêm trắng, co chân bỏ chạy.

Thứ đằng sau thấy cậu chạy cũng chạy theo, trên hành lang vang lên tiếng: "bịch bịch!" cùng tiếng thở mạnh của cậu bé.

Lúc gần đến cầu thang, bàn tay lạnh lẽo sờ vào cổ Hoài An, túm áo cậu lại...

Cậu bé bật khóc do quá sợ hãi.

Người phía sau thấy cậu khóc liền lúng túng: "Ơ sao cậu lại khóc."

Nhờ ánh đèn của cầu thang hắt lên, chiếu rõ bóng dáng cả hai, cậu mới nhìn rõ mình đang dựa gần vào người Chí Uy, vẻ mặt cậu chàng khá bối rối.

"Tự dưng cậu đuổi theo tớ làm gì?"

Tiếng khóc nghẹn phát ra từ trong cổ, kết hợp với khuôn mặt dính màu vẽ, nom không khác gì cậu bé lọ lem trong câu chuyển cổ tích.

"Tớ chỉ muốn làm cậu bất ngờ."

Chí Uy lúng túng đỡ cậu ngồi dậy, còn phủi bụi trên người giúp cậu.

Gương mặt bé trai trắng trẻo dính đầu bột màu và nước mắt vừa buồn cười lại đáng yêu.

Trong hành lang mờ tối, chỉ có ánh đèn của cầu thang hắt lên người hai đứa nhỏ, Chí Uy vươn tay xoa lên vết màu trên mặt cậu, ngón tay vuốt nhẹ đôi mi đẫm nước: "Nhìn cậu như mới chui ra từ hang hốc nào vậy."

"Tớ làm sao, tự dưng cậu im im đi đằng sau như thế, ai mà chả sợ."

Chí Uy vừa cười vừa xin lỗi, Hoài An nhìn vẻ mặt không hối lỗi lắm của nhóc, nói lảng sang chuyện khác: "Sao trễ thế này cậu còn ở đây.?"

Chiều nay do có bài tập vì thế lớp võ kết thúc sớm hơn lớp vẽ, bình thường nhóc sẽ theo bạn bè ra trước cổng chờ xe nhà đến đón, nhưng hôm nay khi ngước mắt nhìn lên lầu hai, thấy lớp năng khiếu mỹ thuật vẫn sáng đèn, đoán là cậu chưa về, nên chạy lên xem thử. Vừa rồi, do nhóc đứng ở góc tối, khuất tầm nhìn nên lúc ra ngoài đóng cửa, Hoài An không nhìn thấy nhóc, vì thế mới có màn dọa ma vừa nãy.

"Cậu tìm tớ làm gì?"

Hoài An nghĩ đến sắp sinh nhật nhưng Chí Uy không định mời mình, vì thế tỏ thái độ bàng quang, không muốn để ý đến đứa bé trước mặt.

Chí Uy cũng không rõ vì sao cậu lại có thái độ dửng dưng như thế, cái đầu nhỏ cố gắng suy nghĩ, một lát sau mới cẩn thận giải thích: "Ừm...sáng nay tớ đi vội quá, quên mang sữa cho cậu, cậu đói hả?"

"Không có!" Hoài An trả lời ngay lập tức, ai cần sữa cậu ta chứ.

"Vậy sao cậu giận?"

Nếu cứ ở đây đôi co thì trễ mất, cậu bực mình kéo cặp bỏ đi, Chí Uy ở đằng sau chạy theo gọi với lại: "Đợi đã, tớ có cái này muốn đưa cậu!"

Thấy cậu quay lại, Chí Uy vội rút từ trong cặp ra một cái thiệp màu trắng, cực kỳ trịnh trọng đưa cậu, đó là tấm thiệp màu trắng vẽ từng chùm bóng bay vào con ba con gấu nhỏ, vẻ mặt cậu ngỡ ngàng.

"Cuối tuần này sinh nhật tớ, cậu phải đến nhé!"