Quyển 1 - Chương 2: Tớ ngưỡng mộ cậu biết bao

Forever turned out to be too long…

Hóa ra “mãi mãi” lâu đến vậy…

-


Kỳ nghỉ đông năm lớp Mười.

Hà Lạc không thích lớp Toán nâng cao, nhưng cô vẫn đến học.

Vì trời đang có tuyết nên trong lớp trống rất nhiều chỗ. Hà Lạc đi đến ngồi ở hàng cuối cùng ở trong góc gần khung cửa sổ. Hệ thống sưởi bên cạnh nóng vô cùng, đã có người đến chiếm chỗ từ trước bằng cách đặt một đôi găng len màu xanh đậm chiễm chệ trên bàn, trông như hai bàn tay xòe rộng để tung chưởng trong phim võ hiệp. Hà Lạc tháo găng của mình xuống, ngồi vào chỗ bên cạnh. Đôi găng của cô màu tím nhạt, ở phần cổ tay còn có một lớp lông trắng đính thêm hai quả bầu bông nho nhỏ. Ngón út vô ý đặt lên chiếc găng màu xanh, sự tương phản màu sắc khiến ngón tay trông càng mảnh mai thanh tú.

Hà Lạc nhìn hai đôi găng, cười một cách thỏa mãn, cảm thấy dường như ngón út của mình thật sự đang nằm trong bàn tay to lớn đó.

Tiết này học về nguyên lý giới hạn, là nội dung của trình độ đại học, nhưng nghe nói sẽ có đề cập trong kỳ thi Toán toàn quốc. Tiết học hai tuần trước Hà Lạc không nghe giảng cẩn thận nên hôm nay không hiểu bài. Nhưng cô cũng chẳng bận tâm, vừa mới lên lớp Mười, đại học vẫn là một khái niệm vô cùng xa xôi, mà bố mẹ thì vẫn luôn khuyên cô thi vào trường Ngoại ngữ Bắc Kinh, hầu như chẳng liên quan gì đến môn Toán.

Cô tới tham gia tiết học này vì một tâm nguyện chưa hoàn thành. Lấy tập giấy và bút ra, mở to mắt nhìn, người mẫu ngồi ở hàng trên vẫn giữ nguyên tư thế như ở tiết học trước, lười nhác nằm rạp trên bàn và khoanh tay áp mặt lên. Hà Lạc hơi thất vọng, tư thế này cô đã vẽ suốt ba tiết rồi. Cô rất muốn vẽ khuôn mặt nhìn nghiêng của cậu ấy, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng, đôi mắt sâu, sống mũi rất thẳng và đường viền chiếc cằm sắc nét. Góc cạnh hơn khuôn mặt bình thường của người phương Đông, nhưng so với người phương Tây thì dịu dàng hơn hẳn.

Đây là khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp nhất mà mình từng thấy, Hà Lạc nghĩ, không vẽ lại thì thật đáng tiếc.

Nhưng cậu ấy vẫn ngủ say như cũ. Thầy ra mấy bài tập để luyện, lớp học yên lặng đến mức nghe thấy cả tiếng sột soạt của bút khi viết công thức tính toán trên giấy, và cả tiếng thở đều đặn của chàng trai ngồi phía trước mặt.

Ngủ đến chết luôn đi! Hà Lạc rủa thầm, đảm bảo lúc tỉnh dậy hai cánh tay cậu sẽ tê rần cho mà xem.

Cô không biết làm bài tập trên bảng, vì vậy đã lấy từ trong cặp ra một túi bánh sampa, lúc xé túi phát ra tiếng sột soạt. Thế này là sao? Hình như hàng thứ nhất bị thiếu mất hai cái. Hà Lạc đặt túi bánh vào ngăn bàn, sờ từng chiếc một. Một, hai, ba… đếm mấy lần đều là hai mươi tám cái. Thật quá đáng, dám ăn bớt thế này! Hà Lạc nhíu mày, quyết định lần sau sẽ mua hiệu khác.

Đúng lúc ấy, chàng trai ở phía trước uể oải ngồi dậy. Cậu đặt tay ở mép bàn, cả người tựa về phía sau, mắt lưới trên chiếc áo len xám nhạt thoáng chốc phóng to trong tầm mắt Hà Lạc. Cô nín thở, theo bản năng lùi người lại, cùng lúc trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng mong đợi đã lâu.

Chủ nhân của khuôn mặt nhìn nghiêng ấy vẫn còn ngái ngủ. Trên má cậu có một mảng đỏ ửng còn hằn rõ dấu áo len. Cậu nói: “Bạn ơi, bạn nhỏ tiếng chút đi, ảnh hưởng đến người khác đấy.” Nhưng giọng cậu ấy lại khá lớn, còn mang theo sự bén nhọn cuối thời kỳ vỡ giọng của nam giới. Âm thanh vang lên trong phòng học yên lặng, khiến thầy giáo và các bạn cùng nhìn sang.

Hóa ra cậu ấy đeo tai nghe. Hà Lạc không nhịn nổi mà bật cười, rồi bỗng cảm thấy thật xấu hổ. Rõ ràng biết những ánh mắt đó đều nhìn cậu, nhưng bản thân lại căng thẳng như đang ngồi trên đống lửa, giống như âm thanh vang vọng đó phát ra từ trong cổ họng của mình, hoặc giống như cô và cậu ấy là đồng bọn đang cùng nhau phạm tội.

Thầy giáo trên bục giảng là giáo viên giỏi cấp quốc gia được mời về từ sở giáo dục thành phố. Ông cụ tuổi quá 60 rất biết kiềm chế, thậm chí còn chẳng cau mày trước sự nhốn nháo bất ngờ, chỉ điềm đạm nói: “Hai bạn kia, trình bày cách giải của các em đi, để mọi người thảo luận xem sao.”

Hà Lạc cầm phấn chặt đến mức không cẩn thận bẻ gãy thành hai nửa, chẳng biết có phải hệ thống sưởi hoạt động quá mạnh hay không mà trán đổ đầy mồ hôi. Cô trộm liếc nhìn chàng trai bên cạnh, cậu ấy nhanh chóng giải bài, trên trán còn vương một lớp bụi phấn mỏng.

Mình phải viết gì bây giờ? Hà Lạc nhìn đề đến ngây người, viết một chữ “lim”, định viết thêm chữ x và dấu vô cùng. Mà ký hiệu vô cùng viết thế nào ấy nhỉ? Cô vẽ hai chữ o dính vào nhau. Không biết thầy giáo có tức hộc máu hay không, nhưng dưới lớp thực sự có tiếng cười của các bạn truyền đến.

Chàng trai đứng cạnh liếc nhìn Hà Lạc rồi ngoảnh đầu giải bài tiếp, khi đến ký hiệu vô cùng thì tốc độ viết chậm hẳn lại, sau đó lại cố ý lau đi, viết thêm lần nữa. Lần này Hà Lạc thấy rất rõ, hóa ra chỉ là một nét, một số 8 nằm nghiêng.

Thế thì vẫn giống nhau còn gì? Hà Lạc lẩm bẩm, giọng khẽ đến mức chỉ đủ bản thân nghe được. Nhưng có lẽ chỉ mình cô tưởng là như thế, bởi vì cậu bạn đứng bên đột ngột ngoảnh đầu nhìn cô cười rồi hờ hững đưa tay phủi lớp bụi phấn.

“Thầy ơi, em giải xong rồi.” Cậu phân tích cách giải ngắn gọn. Thầy giáo gật đầu liên tục, “Tốt lắm, về chỗ đi.”

Hà Lạc cảm thấy da đầu mình tê rần. Cô chỉ viết được hai hàng chữ, toàn là những công thức lẫn lộn “râu ông nọ cắm cằm bà kia”. Chẳng lẽ cứ thế mà chết cứng trên bục giảng? Cô cúi thấp đầu, hận không thể khảm cả người mình vào trong chiếc bảng.

Ngay lúc này, bầu không khí sau lưng bỗng như ngừng lại. Hà Lạc nghi ngờ đằng sau gáy mình mọc thêm một con mắt thần, dường như còn nhìn thấy vẻ bỡn cợt trên gương mặt cậu bạn nam kia. Tim cô đập dồn dập, nhưng dưỡng khí mà phổi cung cấp rõ là không theo kịp tốc độ tăng vọt của tuần hoàn máu, vì vậy mặt Hà Lạc bị kìm nén đến đỏ bừng.

“Cách này rườm rà quá.” Cậu ấy bước một bước dài đến, vỗ vỗ vai Hà Lạc, ý bảo cô đứng sang một bên, sau đó xóa hết hai hàng chữ trên bảng. Vậy là bằng chứng cô không chú ý nghe giảng biến mất không còn dấu vết.

Cậu vừa viết vừa giảng giải, chỉ đôi ba câu mà nêu được hết ý chính.

“Xin lỗi, tính tớ nhanh nhảu.” Cậu đặt lại phấn vào tay Hà Lạc, quay lưng về phía mọi người, chớp mắt mấy lần, “Thật ra cậu cũng nghĩ thế này đúng không?”

Hà Lạc chột dạ gật đầu.



Cứ như vậy tránh được một kiếp.

Lúc tan học, hai người cùng vươn tay lấy đôi găng.

“Cảm ơn.” Hà Lạc chân thành nói.

“Cảm ơn thế nào?” Cậu nhướng mày, đôi mắt lấp lánh.

“À, cho cậu hết.” Cô đưa ra một túi bánh sampa.

“Ôi con gái.” Cậu trề môi nhưng vẫn cầm lấy một cái đưa vào miệng nhai, “Ừm, ăn được đấy, chẳng trách cậu lên lớp rồi vẫn không nhịn được.”

“Tiếng tớ phát ra to lắm à? Cậu đeo tai nghe mà còn nghe thấy.”

“Tớ không nghe nhạc, đeo để ngủ cho yên thôi.”

“Á, vậy là cậu cố tình nói lớn.” Cô chợt bừng tỉnh.

“Cậu đếm ba lần hai mươi tám. Lúc tớ đếm một, cậu đếm một. Lúc tớ đếm đến hai mươi chín, cậu đếm một. Tớ đếm đến năm mươi bảy, cậu vẫn đếm một.” Cậu ấy nói nhanh như đọc khẩu lệnh, “Nhưng lúc tớ đếm đến tám mươi lăm thì cậu không đếm nữa. Như thế rất ảnh hưởng đến việc tự thôi miên của tớ.” Cậu nhoẻn cười, để lộ hàm răng trắng đều, hồn nhiên như một đứa trẻ. Khoảnh khắc đó, cậu ấy thật sự là một đứa trẻ.

Cậu cũng để ý đến tớ ư? Hà Lạc cúi đầu cười khúc khích, “Thế… sao cậu lại giúp tớ?”

“Sợ cậu cứ đứng nghệt ra đó sẽ khiến trường chúng ta mất mặt.”

Trước khi nói câu này, cậu đã chuẩn bị sẵn cả tư thế và tâm lý. Nói xong lập tức né người, “ám khí” bay sượt qua vai, lúc nhặt lên mới biết đó là đôi găng tay màu tím nhạt của Hà Lạc.

“Cậu biết tớ à?” Hà Lạc nghiêng đầu.

“Lớp số Hai, Hà Lạc.” Cậu làm động tác vờ như xé đôi găng của cô, “Lấy oán trả ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.”

“Cậu nói tớ tên là gì?”

“Hà Lạc, không đúng à? Chữ Hà có bộ nhân đứng, Lạc trong ‘Lạc Dương’.”

Tất nhiên là đúng rồi, chỉ có điều hai chữ này phát ra từ miệng cậu ấy nghe thật êm tai, nên Hà Lạc muốn nghe thêm vài lần nữa.

“Vậy cậu có biết tớ không?”

Hà Lạc cười mà không nói.

“Tớ tên Chương Viễn, học lớp số Sáu. Chữ Chương có bộ lập trên chữ ‘thảo’, không phải Trương ghép từ bộ cung và chữ ‘trường’ đâu. Chủ nhiệm lớp chúng tớ cũng là giáo viên dạy môn Tiếng Anh lớp các cậu.”

“Chương – Viễn.” Hà Lạc nhẩm lại thật chậm, lần đầu tiên cong lưỡi, cho âm thanh trôi nhẹ khỏi môi. Thật cẩn thận, nhưng lại có chút trúc trắc. Cô chẳng nén được nụ cười, khóe miệng như có một đóa hoa bung nở, tích thành dòng mật ngọt chảy vào đến tận đáy tim.

Hai người cùng nhau đợi xe.

Mùa đông nên mới năm giờ chiều mà trời đã tối, hoàng hôn phủ ngập bầu trời của miền Bắc đất nước. Ánh đèn đường vàng rực sưởi ấm bóng đêm trên đầu, một màn tuyết rơi xuống tung bay. Vài hạt tuyết vương trên mi Hà Lạc, từ từ tan ra rồi đông lại trong không khí lạnh âm 20 độ. Bông tuyết đông trên mắt cô, khiến cả thế giới trước mắt như rực rỡ lên trong vầng sáng lung linh lấp lánh.

Cô trộm ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của Chương Viễn, phải cố lắm mới không nở nụ cười ngờ nghệch.

“Cậu học Tự nhiên hay học Xã hội?” Cậu đột nhiên hỏi.

“Hả?”



“Nghỉ đông xong là sẽ phân ban mà?”

“À, tớ vẫn đang suy nghĩ.” Nói dối, đã quyết định từ lâu rồi còn gì? Hà Lạc cắn môi, “Cậu học Toán tốt như vậy, hẳn là chọn ban Tự nhiên?”

“Tất nhiên rồi.” Chương Viễn có chút kiêu ngạo, “Đồ ngốc mới học Xã hội.”

“Suy nghĩ phiến diện…” Cô khẽ giọng phản đối.

“À, xin lỗi. Chắc cậu học Xã hội nhỉ?” Cậu nói, “Chủ nhiệm lớp tớ luôn miệng nhắc về cậu, nói là cậu học Tiếng Anh rất tốt. Nghe nói bác cậu là quan chức bộ ngoại giao.”

“Là cậu tớ. Cậu đã ở Hy Lạp 20 năm rồi.” Hà Lạc nói, “Bố mẹ muốn tớ học ngoại ngữ, hoặc ngành quan hệ quốc tế.”

“Vậy sao cậu lại tới lớp Toán nâng cao?”

“Muốn xem xem có phải mình đã ngốc tới độ không có giới hạn nữa rồi không.”

“Thế mà còn ăn bánh, không chịu tập trung nghe giảng.” Đúng là dã ngốc mà còn không biết điều.

“Này, cậu cũng ngủ đấy thôi.”

“Tớ biết hết rồi. Chẳng qua là chủ nhiệm khối bảo tớ đi nên dù gì cũng phải nể mặt thôi.”

“…”

“Hỏi thật, cậu tới làm gì?” Chương Viễn nghi ngờ truy đến cùng.

“Không trả lời được.” Cô sử dụng câu ứng đối tthông dụng nhất thế giới. Hà Lạc liếc cậu, cúi đầu nhìn hai cái bóng một dài một ngắn, xiêu vẹo chồng lên nhau nơi mặt đất.



“Nếu tớ nói là vì cậu thì liệu cậu có nhảy dựng lên không? Cậu nhảy cao thế cơ mà. Tớ vẫn nhớ, luôn luôn nhớ.”
Hà Lạc mở quyển nhật ký đặt trên cuốn vở.

“Đang nghỉ không cần phải khổ sở thế đâu, tới đây xem TV nào.” Mẹ mang một cốc nước ép ấm đến.

“Vâng, con làm xong bài tập hôm nay rồi.” Hà Lạc đáp lời rồi vội vã lật giấy đóng quyển nhật ký, mở ra hai trang vở để che lại.

“Con định học Xã hội cơ mà? Đừng đến lớp Toán nâng cao nữa.” Mẹ đưa mắt dò xét những con số khó hiểu chi chít trên mặt giấy, “Hay là kỳ nghỉ này bắt đầu học tiếng Pháp đi.”

“Đồ ngốc mới học Xã hội.” Cô buột miệng.

“Nói linh tinh!” Bố cô vốn học Lịch sử, tuy hai năm trước đã rút lui khỏi việc làm công chức để bắt đầu kinh doanh nhưng nghe vậy vẫn có cảm giác bị sỉ nhục.

Bố đang nghe chuyện lớn của đất nước cơ mà? Tiếng thời sự to thế mà vẫn nghe được.

Tai còn nhạy hơn cả công chúa Hạt Đậu.

Hà Lạc chợt nhớ tới một người khác cũng có thính giác sắc bén. Cậu nói, “Cuối cùng cậu không đếm nữa, rất ảnh hưởng đến việc tự thôi miên của tớ.”

“Cậu ấy là đồ kiêu ngạo, mình biết từ lâu rồi.” Sau khi mẹ đi, Hà Lạc tiếp tục viết, “Luôn tự cho là mình đúng, lúc nào cũng nghĩ bản thân thông minh còn người khác là đồ ngốc nghếch. Nhưng quả thật cậu ấy rất thông minh, ở trước mặt cậu ấy mình luôn là một con bé ngớ ngẩn vụng về.”

Khép mắt lại, cô nhớ về dáng vẻ của cậu vào lần đầu tiên trông thấy. Cậu ấy chạy, nhanh nhẹn lách người, nhảy lên thật cao và ngửa mình ra sau. Quả bóng vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, sượt qua lưới rồi rơi vào trong rổ. Bóng vừa ra khỏi tay, cậu ấy lập tức trở về phòng ngự, dường như hoàn toàn tin tưởng vào độ chính xách của mình. Một chàng trai nhanh nhẹn, mạnh mẽ, chân tay dài cân đối, còn có cả khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp nhất thế gian trong mắt Hà Lạc.

Cậu ấy khôi ngô như vậy, thông minh đến thế. Cậu ấy vừa đứng trước mặt Hà Lạc, chân thực và sinh động, nói với cô: “Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.”

Vậy cậu cứ nhớ đi. Cô cười mãi, cười mãi một cách ngốc nghếch.