Chương 8

Tôi ngồi đó, lặng lẽ nhìn bức tranh thật lâu, bàn tay chạm khẽ vào những vệt nước mắt trên ấy.

Vì sao Băng Cơ khóc?

Những lời nói của anh Minh khiến cô nàng tổn thương đến vậy ư?

Mãi vẫn chẳng thấy Băng Cơ trở lên, tôi quay ra sau gọi to:

- Băng Cơ đâu rồi?

Không có tiếng đáp, tôi gọi lần nữa:

- Có chuyện gì vậy? Tôi xuống nhé!

- Bạn cầm bức tranh về đi! - Âm thanh Băng Cơ vọng lên khe khẽ, cảm giác nghèn nghẹt.

- Sao vậy? Băng Cơ khóc à? - Tôi thấy rất khó chịu.

Băng Cơ hơi gắt:

- Tôi không muốn nói chuyện lúc này! Bạn về đi!

- ...

Tôi nhìn đăm đăm ra sau nhà, tay chân thừa thải lóng ngóng, trong lòng khó hiểu vô cùng.

- Vậy, tôi về đây. Băng Cơ... giữ gìn sức khỏe hén!

Nhìn thêm một cái thật lâu, tôi cầm bức tranh đi về, không quên đóng chặt cổng lại.

Mưa đã tạnh, không khí se lạnh như cõi lòng tôi lúc này. Con gái thật khó hiểu, và Băng Cơ lại là người khó hiểu nhất trong số ấy.

Trên đường, tôi ghé qua cửa tiệm nhờ người ta đóng khung cho bức tranh. Tay thợ cứ tấm tắc khen ai vẽ mà khéo quá, nhưng sao lại để nhỏ nước lên làm nhòe mất mấy chỗ, thật là không cẩn thận chút nào.

Tôi thấy như thế lại hay. Có nhiều thứ trọn vẹn quá, chỉn chu quá lại không đẹp bằng dở dang. Những giọt nước mắt này sẽ giúp tôi có cảm giác Băng Cơ luôn ở bên cạnh mình, chỉ cần đưa tay ra là chạm đến.

Tôi chọn một góc trang trọng nhất trong phòng để treo bức tranh lên, rồi nằm trên giường ngắm cả buổi mà không biết chán.

"Băng Cơ à! Bạn đang làm gì vậy? Đã vui lên chút nào chưa? Tôi nhớ bạn lắm!"

Bức tranh chỉ càng khiến tôi thêm nhớ Băng Cơ, nỗi nhớ da diết rất khó chịu. Tôi ngắm cho đến khi mắt thật mỏi mới nhắm lại, chìm vào giấc ngủ sâu, mang theo giấc mộng gặp được cô nàng trong đó.

Đang ngủ say thì chuông điện thoại reo, tôi bắt máy, giọng lè nhè trong khi mắt vẫn nhắm:

- Nghe.

- Giờ này còn ngủ hả mày? - Giọng của Long mập ngạc nhiên hỏi.

- Ừ. Gọi có gì không?

- Nghe nói mày đang tán bạn gái của anh Minh hả?

- Mày nghe anh ta nói à? - Tôi dần tỉnh ngủ.

- Ổng mới gọi tao hồi nãy, thái độ tức giận lắm! Kêu tao sắp xếp cho ổng gặp mày nói chuyện, chút rảnh không?

- Không. Tao chẳng có gì để nói với thằng đó hết! - Tôi bực dọc.

- Hỗn mày! Anh Minh lớn hơn tụi mình hai tuổi lận đó.

Tôi cười khẽ:

- Kệ chứ! Hồi trưa nó hăm dọa tao, việc gì phải gọi bằng anh nữa?

Long mập im một lúc thì nói:

- Vậy, mày có gặp ổng không? Để tao còn nói lại!

- Không. Mày nói với nó là Băng Cơ chẳng phải của ai. Nó giỏi thì cứ dùng khả năng mà chiếm tình cảm! Đừng làm phiền tao nữa! Nó cấm được cả thế giới này yêu Băng Cơ không?

Tôi nói dứt khoát.

Long mập ngần ngừ:

- Nói vậy không ổn đâu! Ổng nhìn hiền hiền chứ đυ.ng chuyện dữ dằn lắm à! Tao không muốn mày với ổng xích mích, có chuyện không hay!

- Ý tao là vậy. Mày ngại thì lựa lời dễ nghe nói cũng được, miễn trình bày rõ ràng quan điểm của tao là được rồi.

- Ừ. Mày ngủ tiếp đi, có gì tao thông báo sau!

Kết thúc cuộc gọi, tôi tỉnh ngủ hẳn. Nhìn đồng hồ chỉ mới hơn 6h tối, tôi bấm gọi cho Tình tang.

- Anh Tình đẹp trai đang lắng nghe! - Tình tang tếu táo.

- Rảnh không mày?

- Không. Nhưng nếu mày cần thì tao rảnh, miễn là không phải trả tiền.

- Uống café đi! Nửa tiếng nữa tao ghé. - Tôi bật cười.

- Ok người anh em. Hy sinh vì mày đó!

- Được rồi. Đừng kể lể nữa!

Tắm rửa xong, tôi chạy tới nhà Tình tang rước nó. Nhà nó cách nhà tôi vài cây số thôi, vèo cái là tới.

Giây lát sau, hai thằng đã chễm chệ ngồi trong một quán café lớn, khách ra vào nườm nượp.

Như thường lệ, bọn tôi lại ngồi ở một góc khuất.

- Rồi đó, có tâm sự gì chú cứ trình bày! Anh giải quyết cho! - Tình tang nheo mắt.

- Biết hay vậy mày? - Tôi châm điếu thuốc, vẻ mặt trầm ngâm.

Tình tang nhún vai:

- Tối mày thường dành thời gian cho gái, làm gì tới lượt tao. Đương nhiên phải có chuyện gì đó thôi.

- Mày được cái thông minh! Hồi sáng tao mới đυ.ng độ thằng Minh, suýt đánh nhau một trận. - Tôi "trình bày".

- Minh nào? À, cái thằng hôm bữa nhậu chung, Long mập gọi tới đó hả? - Tình tang hơi giật mình.

Tôi gật đầu:

- Nó chứ ai. Hồi nãy, nó còn nhờ Long mập kêu tao ra nói chuyện nữa, mà tao từ chối rồi.

Tình tang nhíu mày:

- Nhưng mà mày gặp nó ở đâu? Không lẽ hai thằng đi ăn cháo lòng rồi nhìn nhau không vừa ý cái có chuyện. Kể rõ ràng coi!

- Chuyện là vầy...

Tôi thuật lại chuyện lúc sáng ở nhà Băng Cơ. Tất nhiên, tôi chỉ kể tóm lược những ý chính, có liên quan đến thằng Minh Camry. Còn những việc riêng giữa tôi và Băng Cơ thì ậm ờ lướt qua, giấu biến.

Nghe xong, Tình tang trầm tư:

- Căng đó! Chuyện này không đùa được đâu!

- Tao biết, nên mới hỏi mày nè! - Tôi nhấp một ngụm café, nói.

Tình tang hỏi:

- Mày thấy Băng Cơ thích mày, hay thằng Minh hơn?

- Không rõ nữa. Mà chắc là tao! - Tôi hơi ngập ngừng.

- Dựa vào đâu?

- Trực giác thôi.

Tình tang phì cười:

- Phải có gì đó cụ thể chứ. Trực giác của mày không tin được, nhìn con nào chả ra thích mày!

- Thì... cũng có vài chuyện, nên tao mới dám nói vậy chứ!

- Chuyện gì mới được?

Tôi lảng tránh:

- Hỏi chi kỹ vậy mày? Biết vậy được rồi, lo nghĩ cách giúp tao đi!

Tình tang giận dỗi bĩu môi:

- Không kể tao nghe thì làm sao nghĩ cách giúp mày được? Ít ra phải có một vài tình tiết đắt giá nào đó, để tao tin mày đang đi đúng hướng chứ!

- Nhiều chuyện thiệt! Băng Cơ có vẽ cho tao một bức chân dung, được chưa? - Tôi gầm gừ.

Khai thác được thông tin, mắt Tình tang sáng lên:

- Chà, ghê vậy! Mày ngồi làm mẫu cho nó vẽ hả?

- Chứ sao! Ê, từ nay cấm mày không được gọi Băng Cơ là "nó" nữa, nghe chưa?

- Móa, chưa gì đã bênh rồi, trọng lõm khinh lồi hả mày? Không gọi là nó thì gọi là gì? - Tình tang khinh khỉnh nói.

- Gọi tên. Hè hè, tập cho quen đi! Sau này có gặp còn tiện xưng hô, không thôi mày lỡ miệng thì phiền! - Tôi vuốt ve.

Tình tang gác một chân lên, vung vẩy:

- Nói phải có bằng chứng. Bức tranh đâu?

- Treo ở nhà rồi. Không lẽ đi uống café vác theo làm gì hả thằng khùng? - Tôi cáu.

- Rồi. Nghe tao phân tích tình hình của mày nè! Nghe không? - Tình tang nhướng mày.

- Nói đi, dài dòng văn tự quá!

Tình tang sửa lại tư thế, e hèm một cái, trịnh trọng thuyết giảng:

- Đầu tiên là nói về tình cảm của nó, à nhầm, của Băng Cơ đẹp gái đáng yêu dễ mến đối với mày. Công bằng mà nói thì chuyện Băng Cơ vẽ tranh cho mày là rất bình thường, vì đó là nghề nghiệp. Họa sỹ không vẽ tranh cho chết đói à?

Thấy vẻ mặt cụt hứng của tôi, Tình tang cười lớn:

- Nhưng mà... nhà chẳng có ai, lại dám cho cái thằng mặt mày dê xồm như mày đi vào, thì rất ít đứa con gái nào làm, trừ khi có cảm tình. Qua chi tiết này, tao tạm xác định là Băng Cơ cũng có một chút hảo cảm với mày. Đừng vội mừng! Tao nhắc lại, một chút tình cảm thôi, không to hơn cọng tóc đâu.

Tôi rít một hơi thuốc, đắc ý nói:

- Một chút cũng được, từ từ tao sẽ nhân nó lên thành nhiều chút.

Tình tang gật gù:

- Đó là chuyện sau này. Bây giờ, bàn về thằng Minh Camry nè. Thằng này đẹp trai, nhà giàu, biết cách giao tiếp, lại theo đuổi Băng Cơ ba năm trời, chứng tỏ rất chân thành. Vậy mà Băng Cơ không đoái hoài tới, cái này mới là vấn đề!

- Có gì đâu. Nói như mày, không lẽ cứ có nhiều ưu điểm như nó là Băng Cơ buộc phải thích? - Tôi phản đối.

- Tao chưa nói hết. Người nhiều ưu thế như nó mà không được lòng Băng Cơ, vậy chỉ có hai lý do thôi. Một, nó có điểm gì đó khiến Băng Cơ không thích. Mày nên tìm hiểu để giúp thằng Minh khuếch đại yếu điểm này lên, cho Băng Cơ càng ghét nó càng tốt, đồng thời mày cũng phải tránh xa tật xấu đó.

Thấy Tình tang cười gian xảo, tôi tò mò hỏi:

- Vậy còn hai?

Tình tang chép miệng:

- Hai là, Băng Cơ rất đặc biệt! Chúc mừng mày! Chứ tao không nghĩ ra lý do gì để từ chối thằng Minh, nếu tao là con gái. Nên chỉ có thể nói vậy thôi.

- Chắc là không có duyên! Nhiều con rất đẹp nhưng nhìn vô là tao ghét rồi! - Tôi suy đoán.

- Đó là cảm nhận ban đầu, rất dễ sai lệch! Đằng này, Băng Cơ đã tiếp xúc với thằng Minh rồi. Mày cũng đã từng gặp qua, đâu phải không biết tài ăn nói của nó thế nào.

- Ừ. Phân tích vậy thôi là xong rồi hả?

- À, đó chỉ là đánh giá sơ bộ về tương quan lực lượng, tình thế giữa hai đấu thủ trước khi so găng thôi.

- Nói hết đi!

Tình tang lim dim mắt, vẻ cao siêu:

- So với thằng Minh thì mày kém hơn về mọi mặt, chỉ có cái lòng hám gái thì chưa biết ai hơn ai. Vậy mà, Băng Cơ chịu để mắt tới mày, có gì đó rất lạ ở đây nè!

Nghe nó chê bai, tôi hừ mũi:

- Lợi dụng cơ hội sỉ nhục tao hả?

- Giờ có nghe không, ngắt lời tao hoài vậy? Mất hứng rồi à! - Tình tang lừ mắt.

- Rồi. Tiếp đi! - Tôi bật người ra ghế.

Tình tang lấy hơi nổ một tràng dài thoòng:

- Con gái thường rất quan trọng hai chữ "duyên phận", đại loại như định mệnh vậy. Hai lần mày gặp Băng Cơ dưới mưa, đều là vô tình, còn giúp đưa cô nàng về khi xe hư. Có thể đây là nguyên nhân chủ yếu mà Băng Cơ "thương tình ghé mắt" cho mày một chút cơ hội. Bởi vậy, mày phải tranh thủ nắm bắt. Một khi cơ hội qua đi thì sẽ chẳng còn hy vọng nào nữa đâu! Nhưng tao nói trước, khả năng mày tán được Băng Cơ là cực thấp.

Thấy tôi muốn nói, nó ngăn lại:

- Đừng ngắt lời tao! Lần đầu nhìn thấy Băng Cơ ở quán café thì tao đã nói rồi, mày không có cửa. Đó la chưa kể, như mày nói thì Băng Cơ rất hiếu thảo, mà đã có hiếu thì sẽ khó thể để mất ngôi nhà vừa là nơi an cư, vừa chứa nhiều kỷ niệm của gia đình và bản thân. Băng Cơ buộc phải tìm mọi cách để có tiền trả nợ, giữ lại ngôi nhà. Ở đây lại xảy ra hai trường hợp, Băng Cơ tìm được cách nào khác thì may, còn nếu không thì chắc phải nhận lời thằng Minh, đá mày ra xa cả nghìn cây số. Tốt nhất là mày chuẩn bị hành lý qua Mỹ du lịch đi, lót thêm xấp giấy ở mông, phòng khi Băng Cơ bất thần đá một phát khiến mày bay qua tận bên đó.

Viễn cảnh tối tăm, mù mịt mà thằng bạn vẽ ra làm tôi tái mặt. Không phải vậy chứ, mới hồi trưa Băng Cơ còn nấu cơm cho tôi ăn đấy.

Tôi nuốt nước bọt:

- Đừng hù tao chứ! Băng Cơ không tệ vậy đâu!

Tình tang cười cười:

- Tao đâu nói Băng Cơ của mày tệ! Nhưng đó là tình thế bắt buộc phải xảy ra, nếu Băng Cơ không có tiền trả nợ ngôi nhà.

- Nói vậy, tao phải tìm cách giúp Băng Cơ trả nợ?

- Lý thuyết là thế. Nhưng mày nên nhớ, nhà Băng Cơ ở mặt tiền, đường đó hơi vắng nhưng giá đất thì chẳng rẻ đâu. Ít ra cũng mấy tỷ đấy!

- Chuyện này thì tao biết. - Tôi xụi lơ.

Mấy tỷ, biết kiếm đâu ra đây? Vài trăm triệu, tôi còn xin xỏ ba mẹ kinh doanh nhỏ lẻ, chứ con số kia thì lớn quá. Hơn nữa, lấy số tiền lớn mồ hôi nước mắt của gia đình đem cho một người con gái mới quen thì tôi cũng thấy có lỗi. Thà là tiền tự tay tôi làm ra, chi vào việc gì cũng được, nhưng đây chỉ là mơ ước không có thực ở thì hiện tại.

Tình tang chồm qua vỗ vai tôi:

- Tao chưa nói hết mà! Bây giờ, trước mắt mày phải tìm hiểu xem Băng Cơ suy nghĩ gì, muốn gì. Nếu Băng Cơ nhất quyết giữ lấy căn nhà trong khi chẳng có khả năng kiếm ra tiền trả nợ thì thôi, tao khuyên mày nên từ bỏ, đừng lún vào nữa! Đau sớm còn hơn đau muộn! Còn như Băng Cơ đang phân vân, chưa biết làm thế nào thì mày cần khuyên nhủ, hướng suy nghĩ Băng Cơ về phía mày. Ví dụ như hứa hẹn sẽ thuê cho hai mẹ con Băng Cơ một ngôi nhà trọ khang trang nào đó ở tạm. Chỉ cần Băng Cơ chấp nhận buông căn nhà, coi như thằng Minh bít cửa, không còn lý do gì để níu kéo Băng Cơ của mày nữa.

Mặt tôi tươi lên:

- Ý kiến hay đó! Băng Cơ biết suy nghĩ thì tốt, chỉ sợ thương mẹ rồi cố chấp quá thì...

- Cái đó phải trông vào tài ăn nói của mày có thuyết phục được Băng Cơ hay không rồi. Tao hết nhiệm vụ! - Tình tang cười he he.

Người ngoài cuộc luôn sáng suốt có khác. Trong khi tôi đang loay hoay lần mò thì nó chỉ nghe một chút đã tìm ra cách, phán đúng trọng tâm.

Tình tang lại nói:

- Về chuyện thằng Minh đang cay cú mày thì kệ nó. Tình trường cũng như chiến trường, nó kém thì chẳng trách ai được! Nó ôn hòa muốn nói chuyện còn được, nếu nổi điên muốn chơi mày thì cứ nói tao. Tao dắt mày chạy trốn!

Câu đầu nghe hào hùng nghĩa khí còn được, chốt thêm câu cuối nản toàn tập.

Tôi thanh toán tiền nước, hào phóng hỏi:

- Đói chưa mày? Đi ăn gì không?

- Ăn cơm ở nhà rồi, nhưng mày có lòng thì tao cũng có dạ!

Hai thằng lục tục đứng lên, lo bao tử đã, chút về sẽ lo chuyện trái tim.





o0o





Khuya, gần 10h. Sau một hồi đắn đo, tôi quyết định nhắn tin cho Băng Cơ trên facebook. Những chuyện tế nhị này nói qua mạng là tốt nhất, không cần gặp mặt làm gì.

Tôi: Băng Cơ ngủ chưa?

Chẳng biết Băng Cơ có đang online hay không, cô nàng vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của tôi.

Đing!

May quá, Băng Cơ trả lời rồi.

Băng Cơ: Tôi chuẩn bị ngủ đây.

Tôi: Băng Cơ hết buồn rồi chứ?

Băng Cơ: Buồn chuyện gì?

Tôi: ...

Tôi: Bỏ đi. Tôi cứ tưởng Băng Cơ đang buồn!

Băng Cơ: Ừm!

Nhịn không được, tôi lại hỏi.

Tôi: Hôm nay, tôi có làm gì cho Băng Cơ buồn không?

Băng Cơ: Sao lại hỏi vậy?

Tôi: Lúc chiều, hình như Băng Cơ khóc. Tôi thấy khó hiểu, cứ suy nghĩ chẳng biết mình có làm gì sai...

Băng Cơ: Tôi đâu có khóc. Bạn cứ thích đoán lung tung!

Tôi: Có chuyện này, không biết tôi nên nói ra hay không.

Băng Cơ: Vậy thôi đừng nói. Tâm trạng tôi đang không tốt, không muốn nghe chuyện buồn!

Chưa gì đã bị chặn họng, tôi nghệt mặt ra.

Tôi: Tôi biết hỏi điều này là không nên, nhưng vẫn phải hỏi. Băng Cơ có tiền trả nợ chưa?

Im thật lâu.

Tôi: Băng Cơ đâu rồi?

Băng Cơ: Đây là chuyện riêng, bạn hỏi để làm gì?

Tôi: Tôi muốn giúp!

Băng Cơ: Bạn là sinh viên, đủ khả năng để giúp tôi sao?

Tôi: Ừm. Băng Cơ cứ nói ra, biết đâu tôi có cách gì đó tốt hơn!

Băng Cơ: Số tiền lớn lắm, sẽ không có cách gì đâu.

Tôi: Băng Cơ định làm thế nào chưa?

Tới vấn đề quan trọng rồi đây, nãy giờ lòng vòng mãi chỉ để hỏi câu này.

Băng Cơ: Chưa biết nữa. Khi nãy, người kia vừa mang tiền đến đưa tôi.

Tôi: Người kia? Anh Minh à?

Băng Cơ: Ừm.

Tim tôi đập loạn xạ. Thằng Minh hành động nhanh quá, muốn đánh nhanh thắng nhanh đây mà.

Tôi: Băng Cơ có nhận không?

Băng Cơ: Bạn đoán xem!

Tôi: Chắc là không. Đúng chứ?

Băng Cơ: Sao lại nghĩ là không? Tôi đang rất cần số tiền đó. Bạn biết mà!

Tôi: Tôi cũng chẳng rõ vì sao mình nghĩ như vậy. Chắc là trực giác.

Băng Cơ: Có vẻ tin vào giác quan thứ sáu nhỉ!

Tôi: Mà Băng Cơ chưa trả lời tôi đấy.

Băng Cơ: Đây là chuyện riêng của gia đình tôi. Bạn đừng quan tâm nữa được không?

Tôi: Ừm. Tôi nhiều chuyện quá rồi!

Băng Cơ: Giận à?

Tôi: Buồn một chút!

Băng Cơ: Haizz. Thực ra, bạn đoán đúng một nửa.

Tôi: Là sao? Nhận hoặc không nhận, làm gì có chuyện một nửa?

Băng Cơ: Tôi chưa nhận, không phải sẽ không nhận.

Tôi: Anh Minh mang tiền đến mà, sao lại có chuyện chưa nhận? Phải nhận hoặc từ chối chứ!

Băng Cơ: Anh ta còn đứng bên ngoài. Tôi đang cố đấu tranh tư tưởng đây!

Tôi muốn khuyên Băng Cơ đừng nhận nhưng lại chẳng mở lời được. Tôi biết nếu mình làm vậy thì thật là ích kỷ. Cuộc sống của gia đình Băng Cơ, có lẽ nên để cô nàng tự mình quyết định. Tôi sẽ chỉ lên tiếng khi nào Băng Cơ quyết định không nhận số tiền từ tay thằng Minh.

Tôi: Băng Cơ chưa ra gặp anh Minh à?

Băng Cơ: Nhờ mẹ từ chối giùm rồi, nhưng anh ta cứ đứng chờ đến giờ. Cám dỗ này lớn quá, tôi lại đang rất cần tiền, khó nghĩ lắm! Bạn biết đấy, tôi rất tham lam!

Tôi: Đừng nói vậy. Băng Cơ là người tốt!

Băng Cơ: Bạn tiếp xúc với tôi chưa bao lâu, làm sao biết được?

Tôi: Biết chứ. Cô gái tôi thích thì không thể nào là người xấu!

Băng Cơ: ....!

Băng Cơ: Nói gì cho tôi có thêm động lực từ chối anh ta đi!

Tôi: Tôi thích Băng Cơ lắm!

Băng Cơ: Lý do?

Tôi: Ở Băng Cơ có nhiều điểm thu hút tôi! Mà thích là thích thôi, đâu cần lý do!

Băng Cơ: Bạn nói thế này với bao nhiêu người rồi?

Tôi: Chưa mà.

Băng Cơ: Bạn còn nhớ tôi từng nói rất ghét ai dối trá không? Thành thật đi!

Trời lạnh mà lưng tôi toát mồ hôi. Cô nàng đang điều tra tôi sao?

Tôi: Ừ, thì cũng vài người.

Tôi: Nhưng mà tôi chỉ nói câu này thật lòng với mình Băng Cơ thôi. Thật đấy!

Băng Cơ: Không thuyết phục lắm! Tôi ra nhận tiền nhé!

Tôi: Băng Cơ muốn tôi nói sao mới chịu tin đây?

Tôi: Tôi chưa bao giờ chủ động tìm đến cô gái nào như Băng Cơ. Tôi có thể thề!

Băng Cơ: Những người dối trá thường hay thề, chắc bạn cũng không ngoại lệ!

Tôi: ....

Băng Cơ: Bạn muốn gì khi nói với tôi những điều này?

Tôi: Băng Cơ nói cần động lực, nên tôi...

Băng Cơ: Bạn hiểu lầm hơi sâu rồi đấy! Tôi nói như vậy là có ý khác.

Té hố quả này hơi nặng rồi. Thật ê mặt không biết để đâu cho hết.

Tôi: Băng Cơ nghĩ gì cứ nói thẳng ra đi, mấp mé như vậy tôi không hiểu được!

Băng Cơ: Điện thoại tôi đang réo cháy máy đây này. Phải ngồi máy tính trò chuyện với bạn đấy!

Tôi: Hay là Băng Cơ ra nói thẳng với anh Minh đi, sẽ không bị làm phiền nữa!

Băng Cơ: Bạn không hiểu được tình cảm anh ta dành cho tôi đâu. Chẳng thể nào nói được!

Tôi: Rất sâu đậm à?

Băng Cơ: Nói ra thì có vẻ tôi tự đề cao bản thân quá, nhưng đúng là vậy! Tình yêu thì tôi không dám chắc, nhưng ham muốn sở hữu của anh ta thì rất mãnh liệt!

Tôi: Ham muốn sở hữu? Cũng do tình cảm quá nhiều mà thành thôi mà!

Băng Cơ: Cảm giác tôi giống như món đồ trang sức, anh ta muốn đeo vào tay để đem khoe với mọi người. Thế nên mới bỏ cả đống tiền ra mua!

Tôi: Nếu vậy thì thật tệ! Tôi định không xúi giục Băng Cơ vì thấy làm như thế quá ích kỷ, nhưng giờ nghe vậy thì tôi hy vọng Băng Cơ đừng nhận lời anh ta!

Lần nữa, im lặng khá lâu.

Tôi: Băng Cơ lại đâu nữa rồi?

Băng Cơ: Cuộc sống có nhiều cái mà tôi không có quyền lựa chọn. Từ bé đến giờ vẫn luôn như vậy!

Tôi: Lại nói lung tung gì thế? Băng Cơ vẫn có quyền quyết định số phận mình mà!

Băng Cơ: Bạn không hiểu đâu!

Tôi: Hiểu chứ. Nhìn tôi như vậy chứ không phải người hời hợt, kém sâu sắc đâu!

Băng Cơ: Bạn có thể hiểu được gì khi sống trong gia đình hạnh phúc, đầy đủ từ bé? Cuộc sống của tôi và bạn khác nhau nhiều lắm!

Tôi: Khác nhau như thế nào? Trước khi ba mất thì gia đình Băng Cơ vẫn hạnh phúc đấy thôi!

Băng Cơ: Ha ha, sao bạn biết?

Tôi: Nhìn gia cảnh Băng Cơ nên có cảm nhận như vậy. Không đúng sao?

Băng Cơ: Ai nhìn vào cũng nghĩ như bạn. Nếu tôi nói ba tôi nɠɵạı ŧìиɧ từ lâu, đêm nào mẹ tôi cũng khóc thì bạn có tin không? Và số nợ tôi và mẹ đang phải gánh cũng do ba tôi vay mượn lo cho vợ bé?

Tôi sững sờ, nhìn những dòng chữ đầy cảm xúc nhấp nháy trên màn hình.

Tôi: Xin lỗi, đúng là tôi chẳng hiểu gì mà cứ ra vẻ...

Băng Cơ: Tôi đang khóc đây!

Băng Cơ: Tôi nghĩ mình không còn chịu đựng được nữa...

Băng Cơ: Nếu bạn không muốn tôi đến với anh ta thì tới đây nhanh đi!