Chương 1

Giữa trưa trời lặng gió, cái nắng chói chang như muốn thiêu đốt hết tất cả.

Trên sân ga yên tĩnh, một chuyến tàu cao tốc từ từ dừng lại, sau vài phút lại nhanh chóng chạy đi.

Sân ga nhỏ này cách xa chốn đô thị phồn hoa, chỉ có vài vị khách lui tới.

Hạ Vân từ trong khoang tàu mát lạnh bước xuống, suýt chút nữa bị cơn nóng truyền tới làm cho lảo đảo, cô vội nhìn đứa bé được ôm trong lòng, thấy nó vẫn ngủ ngon lành như cũ mới kéo hành lý đi về phía cổng.

Đi bộ chưa đến mười phút, người cô đã đổ mồ hôi ướt đẫm, cảm giác như cả người bị ném vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, cơ thể như bị nướng chín, đầu óc choáng váng.

Ra khỏi trạm, cô đặt xe trên ứng dụng Didi. Tài xế nhận đơn đang ngồi xổm dưới bóng cây ăn kem, cười nói thật trùng hợp, anh ta định ăn xong que kem này là về nhà ngủ trưa, chỉ ngồi không thôi cũng nhận được đơn nữa.

Tài xế rất nhiệt tình, giúp Hạ Vân bỏ hành lý vào cốp xe.

Xe rời sân ga, rẽ vào một con đường dẫn vào một cái huyện nhỏ.

Hạ Vân nhìn phong cảnh quen thuộc dần hiện ra ngoài cửa sổ, khăn giấy định dùng thấm mồ hôi lại lặng lẽ đưa lên khoé mắt, lau đi giọt nước mắt chưa kịp tuôn rơi.

"Chỗ này vậy mà giờ đã thành nhà cao tầng rồi, lúc trước vẫn chỉ là một công viên nhỏ." Hạ Vân nhìn tòa nhà bên ngoài cửa sổ cảm thán.

Tài xế cười: "Xây mất hết hai năm, năm nay mới hoàn thành, tòa nhà đó là kiến trúc tiêu biểu của huyện Tê Vân đấy."

Hạ Vân nhìn tòa nhà cao tầng kia, ánh nắng chiếu lên tấm kính rọi vào mắt, làm mắt cô hơi ẩm ướt.

Hoá ra đã hơn bốn năm rồi cô không về nhà.

Khi rời nhà, cô chỉ là cô gái vừa mới tốt nghiệp cấp ba, bây giờ quay về, cô đã là mẹ của một đứa nhỏ, tuy cô chỉ mới 22 tuổi.

Hơn mười phút sau, ô tô dừng trước một cửa tiệm sửa chữa ô tô, tài xế vẫn nhiệt tình như cũ giúp cô lấy hành lý, Hạ Vân đẩy cửa xe, động tác lại hơi chần chờ.

Khoảnh khắc này, cô rốt cuộc cũng cảm nhận được hàm nghĩa của câu “cận hương tình khϊếp*”

*Cận hương tình khϊếp (近乡情怯): sự mâu thuẫn giữa lòng háo hức về nhà và nỗi sợ hãi về nhà

Tiếng ve kêu râm ran trên các vòm cây đại thụ bên đường lớn, làm lòng người không khỏi bồn chồn.

Hạ Vân ôm đứa bé trong ngực, kéo hành lý đi vào trong cửa tiệm sửa chữa ô tô.

Trong tiệm, một người đàn ông chân dài, trên người mặc chiếc quần túi hộp lấm lem, đang nằm dưới gầm xe làm việc.

Nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngó đầu ra nhìn xem. Trên gương mặt tuấn tú mạnh mẽ dính vài vết dầu, miệng ngậm điếu thuốc đang cháy dở.

Khi thấy rõ bộ dáng của Hạ Vân đứng ở cửa, cơ thể người đàn ông cứng đờ lại, ánh mắt sâu xa có thêm vài phần kinh ngạc.

Ông dừng một chút, chui từ gầm xe ra rồi đứng dậy.

Chiếc áo ba lỗ dán sát vào vòm ngực ông, lộ ra cơ thể rắn chắc đầy cơ bắp không gì che giấu được.

Vì trời nóng, làn da tiếp xúc với không khí toát ra một lớp mồ hôi, nhìn qua giống như phủ thêm một lớp dầu bóng.

Đôi môi khô khốc của Hạ Vân mấp máy, vừa gấp gáp vừa lo lắng nói: "Cha, con về rồi."

Trong tay Hạ Minh Viễn còn cầm cái kìm, đi vài bước tới cửa, từ trên cao nhìn xuống cô, đột nhiên cười lạnh: "Không phải nói cho dù có chết bên ngoài cũng không quay về sao?"

Ánh mắt ông thâm trầm lướt qua thứ Hạ Vân ôm trong ngực, ông hỏi: "Cái gì đó ?"

Hạ Vân cúi đầu, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông, chỉ ngập ngừng nói: "Là... là con của con."

Nói xong, cô nhanh nhẹn cởi chiếc địu trước ngực xuống, tiến lên hai bước, bế đứa nhỏ đưa cho Hạ Minh Viễn nói: "Cha, cha bế bé giúp con một chút, con đi vệ sinh một chút."

Hạ Minh Viễn sửng sốt hai giây, cũng mặc kệ tay còn dơ, ném cây kìm xuống đất qua một bên rồi đưa tay ôm đứa bé.

Hạ Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đi vào nhà vệ sinh của tiệm.

Kỳ thật cô không buồn tiểu, mà là căng sữa.

Trước khi xuống tàu cao tốc, đứa bé mới được cho ăn sữa, nhưng sữa của cô thật sự quá nhiều, chưa qua bao lâu lại căng đến khó chịu, cảm giác căng như sắp vỡ ra.

Tuy đã bốn năm không trở về nhưng mọi thứ trong cửa tiệm hầu như không đổi, ngay cả mùi hương khử mùi trong nhà vệ sinh cũng là mùi hương mà cô đã chọn lúc trước.

Mũi Hạ Vân hơi ê ẩm.

Cô đứng trước gương cởi nút áo ra, dùng tay không mà vắt ra một ít sữa, chờ đến khi không còn cảm giác căng trướng mới rửa sạch tay rồi đi ra.

Bên ngoài, Hạ Minh Viễn ôm đứa bé vào trong phòng điều hòa, qua ánh sáng phản chiếu lên tấm kính có thể thấy ông đang nghiêm túc ôm đứa bé trong tay.

Hạ Vân do dự vài giây, căng da đầu bước vào, vừa mới đẩy cửa ra liền nghe thấy Hạ Minh Viễn dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: "Bé con, ông là ông ngoại ."

Hạ Vân: "..."