Chương 7.1

— Công viên

Lâm Nam dẫn bọn họ tới công viên nhưng lại không tìm được đường, cô cứ dẫn mọi người đi tới lui, cùng một chỗ mà Lâm Nam đã dẫn bọn họ đi qua 3 lần rồi.

Lâm Nam đứng ở ngã tư đường, suy nghĩ một lúc rồi chắc nịch chỉ vào con đường phía trước mình, lạnh lùng nói: "Đi đằng này."

Dư Bạch thấy một tảng đá, cậu đi tới ngồi lên trên: "Cậu chắc chắn là đi đằng này à? Đừng đi vòng vòng rồi lại quay lại đây nhé."

"Không đi sao biết không phải?" Lâm Nam hỏi ngược lại Dư Bạch.

Diệp Vãn Lê đi đến bên cạnh Lâm Nam, vịn vai cô: "Vậy là cậu không biết nhà ma ở đâu phải không?"

Lâm Nam dẫm dẫm chân xuống đất: "Cậu đoán tại sao chúng ta lại ở đây?"

Diệp Vãn Lê hỏi Lâm Nam: "Vậy cậu biết thông tin công viên này mới xây nhà ma từ đâu vậy???"

Lâm Nam dùng ngón tay cọ cọ mũi: "Nghe người khác nói lúc mua đồ ăn sáng."

...

Nam Chi: "Lâm Nam à, ở đây có tận bốn cái công viên, mất nửa ngày rồi mà vẫn không thấy. Có thể nhà ma không ở công viên này đâu."

"Thôi tớ về trước đây." Tạ Thất nói: "Tớ không muốn đi lòng vòng nữa, chiều tớ còn có lớp nhảy."

Dư Bạch nói: "Dẫn tớ đi với."

Nam Chi mím môi, nói nhỏ: "Có thể trưa nay mẹ tớ sẽ về..."

"Thật xin lỗi." Lâm Nam áy náy nói.

Lâm Nam thực sự cảm thấy rất áy náy, cô không nên nghe lời người lạ rồi lãng phí thời gian của bạn bè đi tìm nhà ma. Nhưng cô thực sự rất, rất muốn đi nhà ma, đó là điều duy nhất cô thích từ bé đến lớn nhưng cho dù thích, cô cũng sẽ không nói ra vì sợ mọi người khó xử, nhất là Diệp Vãn Lê.

Trong mấy ngày qua, Lâm Nam nhận ra Diệp Vãn Lê đối xử rất tốt với bạn bè, chỉ cần bạn nói ra, cô ấy sẽ giúp, thậm chí là hy sinh cái gì đó.

Thực ra Lâm Nam sợ nhất là gặp bạn bè kiểu Diệp Vãn Lê, sợ người khác vì mình mà hy sinh cái gì đó, vì cô biết Diệp Vãn Lê coi cô là bạn thân. Cô biết chỉ cần cô nói muốn đi nhà ma, Diệp Vãn Lê sẽ lãng phí thời gian giúp cô tìm.

Lâm Nam cúi nhẹ đầu xuống: "Mọi người về đi, hôm nay thực sự xin lỗi, đã lãng phí thời gian của mọi người."

"Xin lỗi cái gì chứ?" Diệp Vãn Lê nói: "Với mấy người này thì nói gì là lãng phí thời gian, họ chỉ đơn giản là mệt không muốn đi nữa thôi, là người khác họ cũng sẽ thế."

Diệp Vãn Lê nói rất đúng, Tạ Thất biết, họ thực sự chỉ là mệt không muốn đi nữa thôi, không liên quan gì đến Lâm Nam cả. Chuyện phải đi học nhảy, trưa mẹ về, đều là bịa ra thôi.

Tạ Thất nói: "Cậu không cần xin lỗi, chúng tớ đúng là như Diệp Vãn Lê nói, chỉ là không muốn đi nữa thôi."

"Không cần đâu, về thôi, dù tìm thấy cũng không dám vào chơi." Lâm Nam nói rồi chuẩn bị đi.

***

Diệp Vãn Lê húc nhẹ vào Lâm Nam: "Cậu thật sự không dám vào nhà ma à?"

"Nếu không thì sao?"

"Không đúng" Diệp Vãn Lê làm bộ suy nghĩ: "Trước đây tớ từng gặp cậu, chính là ở nhà ma."

Lâm Nam cuối cùng cũng nhìn sang Diệp Vãn Lê: "Cậu từng gặp tớ à? Sao tớ không biết?"

Diệp Vãn Lê: "Cậu không nghĩ tại sao tớ vừa gặp lại như đã quen chưa, với người quen thì tớ như người dở hơi, nhưng ra ngoài thì tớ lại rất nhát. Cậu đoán xem tại sao lần đầu gặp mặt tớ đã nói chuyện với cậu?"

Diệp Vãn Lê: "Lúc đầu gặp cậu tớ chưa nhận ra, nhưng khuôn mặt cậu quá đặc biệt, nhìn kỹ thêm vài lần là nhớ ra ngay. Chính là ở nhà ma Tây Tây cách đây hai năm phải không?"

Lâm Nam quả thật có đi nhà ma Tây Tây cách đây 2 năm, nhưng cô sẽ không thừa nhận: "Thời gian quá lâu rồi, không nhớ nữa, nhưng..."

"Mau nhìn này!" Tay Lâm Nam bị Diệp Vãn Lê kéo đi.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Nam hỏi.

Diệp Vãn Lê kéo Lâm Nam lại gần: "Nhìn kìa, chính là cái nhà ma cậu nói đấy."

Đó là một ngôi nhà ma cực kỳ nhỏ, hai bên công viên có trồng tre, ngôi nhà nằm sâu bên trong, cửa lại sơn màu xanh lá, không để ý sẽ không thấy, cậu mắn là trên cửa có dán 2 chữ "nhà ma", nếu không Diệp Vãn Lê sẽ không nghĩ ra.