Mùa Hè Nóng Bỏng

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Sau khi chia tay với bạn trai cũ, lòng tin của cô đối với đàn ông đã bị hạ đến cực điểm Thậm chí còn rời khỏi nội thành, xin được chuyển đến dạy học ở vùng sâu vùng xa Cô căn bản không ngờ rằng, chủ n …
Xem Thêm

“Sao vậy? Bà dì không sao chứ?” Cô hỏi.

“Không sao.”

Nghe trong giọng anh mang theo ý cười trầm thấp, lòng cô thoáng cảm thấy ấm lên, những khó chịu vừa rồi lập tức bay đi đâu mất.

“Bà dì không có việc gì, sau khi bị anh lừa chở đến bệnh viện thì rất tức giận, anh khuyên mãi mới chịu đi kiểm tra. Vừa rồi trông thấy bạn cũ hơn mười năm không gặp, anh đang nói chuyện với cậu ta. . . Ủa sao lại có tiếng xe vậy? Em đang ở ngoài à?”

Không hiểu sao cô lại thấy chột dạ: “Ừm, em. . . Đột nhiên nhớ ra là sắp đến sinh nhật một người bạn, em đi chọn mua quà sinh nhật ấy mà.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng thì Vương Tuệ Hân cũng không khỏi bội phục sự cơ trí của mình, có thể nhanh chóng nghĩ ra được một cái cớ tốt như vậy.

“Em đang ở đâu?” Anh hỏi.

“Em ở. . .”

“Tuệ Hân.”

Lại là giọng nói âm hồn không tan từ phía sau truyền đến.

Vương Tuệ Hân quay đầu trợn mắt khiến Phương Khải Lỵ sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng lui về phía sau hai bước, lúc này mới thấy Vương Tuệ Hân đang nói chuyện điện thoại.

“Mình không biết là cậu đang nói chuyện điện thoại. . . .” Phương Khải Lỵ ra vẻ oan ức.

Vương Tuệ Hân thật sự tức giận muốn chết.

“Cô tránh xa tôi ra có được hay không?” Nói xong, Vương Tuệ Hân mới sực nhớ là Tạ Kính vẫn còn đang nghe ở bên kia đầu dây.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói nghi ngờ của Tạ Kính truyền đến.

Thật là tức chết mà, Vương Tuệ Hân vội vàng giải thích: “Em không có nói anh, em đang nói một người đáng ghét ở bên cạnh.”

Trông thấy Bành Ngạn Kỳ cũng đi tới, cô thật sự là có một loại kích động muốn đánh người.

Bọn họ có chịu thôi hay không?

“Cái gì mà người đáng ghét? Em đang ở đâu?” Tạ Kính nhíu mày.

“Lát nữa gọi lại cho anh sau.” Không đợi Tạ Kính phản ứng, cô lập tức cúp máy, tiện tay nhét điện thoại vào trong túi áo, quyết định rời khỏi nơi thị phi này trước đã.

Lúc cô vừa khởi động xe thì Phương Khải Lỵ lại tới gần.

“Tiểu Tuệ, cậu còn giận mình sao?”

Vương Tuệ Hân chẳng muốn trả lời Phương Khải Lỵ. . . cô đạp chân ga muốn bỏ đi, không ngờ Phương Khải Lỵ lại liều mạng nắm chặt lấy cổ tay của cô: “Tiểu Tuệ. . .”

“Buông ra.” Vương Tuệ Hân tức giận nói. Cô thật sự không muốn dây dưa với bọn họ nữa.

Khi cô hất tay ra thì Phương Khải Lỵ lảo đảo lui về phía sau vài bước, đυ.ng vào chiếc xe máy đang dựng ở bên cạnh, thân thể Phương Khải Lỵ nghiêng sang một bên, mắt cá chân vấp vào bánh xe.

“A. . .” Phương Khải Lỵ kêu lên: “Đau quá.”

Bành Ngạn Kỳ vốn đang đứng cách đó vài bước, thấy vậy thì bối rối chạy lên: “Em làm sao vậy?”

“Đau quá.” Phương Khải Lỵ nhíu chặt mày, liều mạng nắm chặt lấy tay anh ta.

Bành Ngạn Kỳ lập tức luống cuống: “Em đau ở đâu? Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Chân. . .” Hai mắt Phương Khải Lỵ tràn ngập nước mắt: “Bụng cũng khó chịu nữa.”

Vương Tuệ Hân thật sự không muốn nhìn hai người này làm bộ làm tịch nữa, đang định đạp ga chạy đi thì đột nhiên lại có hai tiếng còi vang lên khiến cả ba người bọn họ chú ý.

Vương Tuệ Hân nhìn về phía lề đường, lại vô cùng kinh ngạc, chẳng biết từ lúc nào mà ở đó đã xuất hiện một chiếc xe màu đỏ, có rèm che, mà Trương Nghiên đang ngồi ở ghế lái vẫy vẫy tay với cô.

“X㹠ra chuyện gì vậy?” Trương Nghiên tò mò xuống xe nhìn xung quanh. Khi nãy cô ta đang đi mua đồ ở đầu đường, vừa quay xe lại để rời đi thì lại trông thấy Vương Tuệ Hân đang đứng ở đối diện, dường như là đang có tranh chấp với người khác, cô ta hiếu kỳ nên đến đây xem thử, lại trùng hợp chứng kiến được cảnh này.

Sao Trương Nghiên lại ở đây?!

Vương Tuệ Hân cảm thấy vận khí của mình thật kém, còn chưa mở miệng thì Bành Ngạn Kỳ đã vội vàng nói: “Cô là bạn của tiểu Tuệ sao? Có thể đưa chúng tôi đến bệnh viện được không?”

“Em không sao.” Phương Khải Lỵ run rẩy nói, nước mắt như chực trào ra, thế nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường.

Vương Tuệ Hân chán ghét nhíu mày.

Cô rốt cuộc đã biết Phương Khải Lỵ kỳ quái ở chỗ nào rồi, trước đây Phương Khải Lỵ không hề nhu nhược yếu ớt, động một chút là khóc thế này, sao bây giờ lại giống như đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt vậy?

Đột nhiên, cô chợt hiểu ra, hiểu vì sao Bành Ngạn Kỳ lại lật lọng, rõ ràng đã nói là sẽ không đến với Phương Khải Lỵ nhưng cuối cùng vẫn phá vỡ lời hứa.

Bởi vì Phương Khải Lỵ đã thay đổi tính tình, bình thường đàn ông luôn thích những phụ nữ yếu đuối biết nghe lời, dáng vẻ yếu ớt xinh đẹp này quả thực là thỏa mãn được tâm tính muốn bảo hộ phái yếu của bọn họ.

Dù Bành Ngạn Kỳ tức giận Phương Khải Lỵ từng tính kế với anh ta thì thế nào? Chỉ cần cô ả ăn nói khép nép, khóc lóc vài lần, xót xa kể lể là vì mình quá yêu anh ta nên mới phạm sai lầm cần như vậy thì có người đàn ông nào nỡ hung ác trách móc nặng nề được chứ?

Nhìn xem, tuy cô ấy đã phạm sai lầm nhưng cũng bởi vì quá yêu mình cho nên mới không thể nào kìm chế. . . .

Vương Tuệ Hân cười tự giễu, thủ đoạn của Phương Khải Lỵ quả nhiên là lợi hại, chỉ sợ cô có học cả đời cũng không bắt chước được như cô ta.

Ngay lúc Vương Tuệ Hân hiểu ra điều này thì Trương Nghiên đã mở cửa xe để Bành Ngạn Kỳ đỡ Phương Khải Lỵ lên, Trương Nghiên quay đầu nhìn về phía Vương Tuệ Hân.

“Cô thì sao? Có muốn đi chung không?”

Vương Tuệ Hân lấy lại tinh thần, lắc đầu cự tuyệt: “Tôi chạy xe máy tới đây, làm phiền cô đưa bọn họ đến bệnh viện.”

Nói thật, cô cũng không biết là Phương Khải Lỵ bị đau chân hay động thai thật không nữa, nhưng dù thế nào thì cô ta cũng là một kẻ giả tạo đáng thương.

Trương Nghiên còn muốn hỏi thêm vài câu nhưng Bành Ngạn Kỳ lại lo lắng nói: “Làm phiền cô rồi, còn chưa kịp hỏi cô tên gì?”

“Tôi là Trương Nghiên.” Trương Nghiên ngồi vào ghế lái, chuẩn bị khởi động xe, lại chợt thò đầu ra cửa sổ nói với Vương Tuệ Hân: “Cô đi theo sau tôi đi.”

Bảo cô đi theo làm gì? Cô không muốn tham gia náo nhiệt đâu, Vương Tuệ Hân đang định cự tuyệt thì bỗng nhiên nghĩ tới một điều, trong mắt Trương Nghiên, Bành Ngạn Kỳ và Phương Khải Lỵ là bạn của cô, bạn mình đến bệnh viện, chẳng lẽ mình không thèm để ý, cứ thế mà rời đi?

Vương Tuệ Hân đang không biết làm thế nào thì chuông điện thoại bỗng vang lên, cô đoán chắc là Tạ Kính, lập tức cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là anh.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tạ Kính nhíu mày hỏi.

“Không có gì đâu, vừa rồi có một đôi tình nhân cãi nhau, cô gái đó tâm tình không tốt nên cố ý tới gây phiền toái.” Vương Tuệ Hân đành phải viện ra một lý do.

“Em đang ở đâu? Để anh qua xem. . . .”

“Không cần, đã giải quyết xong rồi.” Vương Tuệ Hân chặn lại, nói.

Trương Nghiên thấy Vương Tuệ Hân đang nghe điện thoại, đành phải dặn một câu: “Tôi đưa bọn họ đến bệnh viện trước, cô đến sau nhé.”

Vương Tuệ Hân thật sự không muốn đi, nhưng lỡ đâm lao thì phải phóng theo lao, cô đành phất tay, ý bảo mình biết rồi, để cho Trương Nghiên đi trước.

Tạ Kính còn muốn hỏi rõ tình hình cụ thể thì y tá lại đi tới, gọi tên bà dì Cổ, bảo bọn họ đi vào kiểm tra.

“Lát nữa anh gọi lại cho em nhé.”

“Ừ, anh đi đi.” Sau khi cúp máy, cô khẽ thở dài, lại có chút mâu thuẫn, không biết có nên đến bệnh viện xem tình hình của Phương Khải Lỵ hay không nữa.

Nguyên nhân thì không cần nói cũng biết, bọn họ đã từng làm tổn thương lòng cô, đương nhiên cô cũng không muốn phải nhìn thấy mặt bọn họ, càng đừng nói đến chuyện phải nhìn Phương Khải Lỵ giả vờ diễn trò.

Nhưng nếu cô không đi. . . thì lại phải giải thích với Trương Nghiên . . . Nghĩ đến điều này thì bụng cô lại quặn thắt, cô thật sự không thích tiếp xúc với Trương Nghiên chút nào.

Thêm Bình Luận