Chương 2: Bị quỷ đuổi theo

Chương 2: Bị quỷ đuổi theo

Nhóm người dưới lầu vẫn chơi vui vẻ cho đến bây giờ, có mấy người chút đói bụng.

Lý Túc ôm bạn gái mới quen hôn ướt một phen, lưu luyến đi tới cửa, sau khi tiễn bạn gái đi, tiếp theo anh trở lại phòng khách.

Lý Túc Móc kéo túi đồ ăn bên ngoài một chút, ghét bỏ nhìn: “Không có hoành thánh đóng cục nào cả.”

Trương Lưu mở ra ăn một miếng, “Vẫn chưa, ban đêm có một cô gái trẻ giao tới, tốc độ cũng khá nhanh.”

“Trương Lưu, cậu không được rồi, đặt nhiều phần như vậy, người ta làm hết được sao?” Lý Túc tổn hại một câu.

“Tôi được hơn cậu nhiều nhé, tôi thưởng cao hơn, hơn nữa cậu biệt đối xử với phụ nữ, phụ nữ giao không được sao? Tiêu chuẩn kép.” Trương Lưu mắt cũng không nhấc lên, chỉ lo ăn.

Sau khi Lý Túc bị chế nhạo, bĩu môi: “Được rồi, chỉ có cái miệng đó của cậu biết nói, ăn hoành thánh của cậu đi.”

Bản thân Lý Túc cũng không quá đói, thấy mùi thơm của hoành thánh của Trương Lưu thật sự rất thơm, không nhịn được mở nó ra.

Lý Túc uống chút canh, lắc đầu tán thưởng nói: “Canh này cũng ngon lắm đó, không phải là kiểu nước sôi để nguội, tôi uống được.”

“Đừng có giả bộ là người sành ăn nữa, ăn một miếng hoành thánh, như có thể ăn ra hoa vậy.” Trương Lưu bên cạnh lườm mắt với anh.

Hạ Ức nhìn cửa sổ một cái, lập tức đi tới phòng khách, ngồi xuống, “Cho tôi một phần.”

Hạ Ức cũng muốn nếm thử, anh cũng đói bụng.

Lý Túc vội vàng đưa qua một phần, “Thử xem, hương vị cũng khá được đó.” Anh mượn hoa dâng Phật.

Những người khác thì nhảy múa, tán tỉnh các bạn gái.

Trương Lưu đang uống thuốc dạ dày.

Lý Túc bên cạnh Trương Lưu, rất nhanh đã húp xong, anh nhanh chóng lại cầm lấy một phần mới, tiếp tục ăn.

Hạ Ức vừa xem điện thoại di động, vừa ăn một miếng.

Khi nước súp vào miệng, anh vốn đang cau mày, trong nháy mắt lại giãn ra.

Nhìn qua nước súp thanh đạm, lại vô cùng đậm đà tươi ngon, phối hợp với miếng hoành thánh cũng không bị cướp đi hương vị, vị giác trên đầu lưỡi cảm giác được, hương vị hành tây và hạt tiêu nhè nhẹ.

Lý Túc cười tủm tỉm nói: “Thế nào, được lắm đúng không.”

Hạ Ức gật gật đầu: “Còn được.”

Anh chỉ cảm thấy Trương Lưu tùy ý gọi món ăn khuya này, rất hợp khẩu vị, những chuyện khác cũng không có suy nghĩ nhiều.

Chỉ là món hoàng thánh thơm ngon này, thỉnh thoảng ăn một lần là được.

Hạ Ức thuận miệng hỏi Trương Lưu một câu: “Cậu đặt ở đâu vậy? Hương vị khá được đấy.”

“Không biết nữa, đặt bừa thôi, để tôi lướt lại đơn đặt… Tên là gì nhỉ, cửa hàng hoành thánh nhỏ Hàng Ký. Đây.”

Trương Lưu dùng khăn giấy lau tay, đưa điện thoại di động qua, cho Hạ Ức xem một chút.

Hạ Ức cảm thấy hương vị không tệ, ghi nhớ tên cửa hàng này.