Chương 12

Bùi Châu Hiền không muốn quay về Bùi gia.

Nàng sợ.

Nàng sợ thanh âm gọi nàng là "con gái" của ba. Sợ tiếng mắng chửi nàng là "hồ ly tinh không có liêm sỉ" của mẹ.

Nàng không nhìn thấy, nhưng không có nghĩa nàng hoàn toàn là phế nhân.

Nàng cũng có lương tri. Nàng cũng biết đau, cũng biết suy nghĩ. Và đặc biệt hơn cả, là trái tim nàng dễ rỉ máu hơn tất cả mọi người.

Nàng đã phải chịu quá nhiều tổn thương. Kể từ khi nàng còn hướng đôi mắt đẹp lên ngắm nhìn bầu trời. Cho đến khi bầu trời của nàng vĩnh viễn bị thay bằng bóng tối.

Lòng nàng cũng thế, chúng đã dần kết vảy rồi khép lại. Chỉ vì những nỗi đau mà gia đình ép nàng nếm trải.

"Châu Hiền." Khương Sáp Kỳ vốn còn tập trung lái xe. Thế nhưng khi dừng đèn đỏ, cậu mơ hồ trông thấy giọt nước mắt lăn trên má Bùi Châu Hiền.

"Ừ." Nghe tiếng gọi, Bùi Châu Hiền vội hoảng loạn lau sạch lệ quang. Rất nhanh sau đó, như mọi ngày, nàng lại tươi tắn nở nụ cười. "Sao thế?"

Khương Sáp Kỳ nén xuống nội tâm âm ỉ khó chịu. Cậu không muốn trông thấy tiểu thiên sứ trong lòng mình khóc.

Ít nhất thì, cậu thương hoa tiếc ngọc.

"Lát nữa gia đình hỏi chị đi đâu. Chị cứ nói qua đêm nhà em nhé." Thầm thở dài, Khương Sáp Kỳ hướng Bùi Châu Hiền nhắc nhở.

Bùi Châu Hiền gật gật đầu: "Chị biết rồi."

Im lặng một hồi, nàng lại hỏi Khương Sáp Kỳ: "Tiểu Kỳ, ngộ nhỡ chị không thể rời đi..."

Khương Sáp Kỳ cười đáp: "Yên tâm, với những tấm bằng chứng nhận sinh viên ưu tú của Tôn Thừa Hoan. Cậu ta chắc chắn thừa sức để suy nghĩ cách cứu chị."

Phải rồi, nàng vẫn còn Thừa Hoan.

Em ấy nhất định sẽ cứu nàng... Kể cả khi giữa nàng và em ấy chỉ là loại quan hệ phát sinh.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của Bùi Châu Hiền dần lặng đi.

Nàng có chút hâm mộ Tư Hiền. Vì em gái song sinh của nàng, đã từng được là tất cả của Thừa Hoan.

À không, có lẽ bây giờ vẫn vậy.

***

Chiếc xe thể thao trắng của Khương Sáp Kỳ rẽ vào Bùi gia.

Rất văn minh đỗ xe đúng nơi quy định, Khương Sáp Kỳ cẩn thận đỡ lấy Bùi Châu Hiền. Chỉ hận không thể tại nơi này đem nàng bế lên.

"Chị lạnh không?" Khương Sáp Kỳ xuýt xoa hỏi.

Đem mặt chôn vào trong khăn len có mùi trầm hương của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền lắc lắc đầu: "Chị không lạnh, áo khoác của Thừa Hoan rất ấm."

Nàng từng ám ảnh bởi mùi trầm hương trên người em ấy. Thế nhưng hiện tại... nàng lại muốn giữ mùi hương đặc biệt này bên nàng thật lâu.

Trông dáng vẻ dịu ngoan của Bùi Châu Hiền. Khương Sáp Kỳ sụt sịt mũi, lầm bầm. "Hừm... lần sau chắc chắn em phải xin một cái để mặc thử."

Hai người rất nhanh đã về tới nhà. Thời điểm bước chân vào phòng khách, bên trong lập tức vọng ra tiếng chửi đổng.

"Con gái con đứa qua đêm ở đâu bây giờ mới chịu vác mặt về? Còn không phải là lại ngủ với gã đàn ông nào rồi chứ?"

Bùi Châu Hiền đôi chân thoáng ngưng trệ.

Khương Sáp Kỳ nhíu mày. Nguyên lai... cậu vốn còn tưởng rằng Bùi phu nhân là một người phụ nữ thành thục héo léo.

Không không, dáng vẻ thực sự này, nom chẳng khác nào mấy mụ bán hàng chuyên chặt chém ở chợ hải sản.

"A di." Khương Sáp Kỳ làm bộ vui vẻ chào hỏi. "Con là Khương Sáp Kỳ, a di gọi con là tiểu Kỳ cũng được."

"Cô..." Bùi phu nhân hiển nhiên không ngờ còn có người thứ hai xuất hiện bên cạnh con gái.

"Tối hôm qua chị Châu Hiền qua đêm ở nhà con." Khương Sáp Kỳ hì hì cười. "Con và chị Châu Hiền cùng làm trong đội tình nguyện bốn năm rồi."

"Thế sao?" Bùi phu nhân ậm ừ cười. Vậy nhưng ánh mắt khi đảo qua Bùi Châu Hiền, mười phần đều là ác ý.

Khương Sáp Kỳ thiếu điều muốn đem Bùi Châu Hiền lập tức cút khỏi nơi này.

"Bác gái ạ." Hắng giọng điều chỉnh tâm trạng, Khương Sáp Kỳ giống như bé gái ngoan ngoãn nhà hàng xóm, lễ phép thưa. "Hôm nay con tới đây, cốt muốn xin phép hai bác để chị Châu Hiền tham gia vào đợt tình nguyện xuyên quốc gia của chúng con."

"Nó sẽ trở thành gánh nặng cho các con mất." Bùi phu nhân lập tức phản biện. Song nhận ra bản thân thất thố, lập tức ngon ngọt thay đổi. "Ý bác là... Châu Hiền không tiện đi lại. Hơn nữa các con phải di chuyển nhiều như vậy..."

"Bác gái. Người yên tâm đi. Tụi con cần chị ấy, bởi vì trong đoàn chỉ có mình chị ấy biết chơi dương cầm thôi." Khương Sáp Kỳ chớp chớp mắt. "Tụi con đảm bảo sau ba tháng, sẽ đưa chị Châu Hiền mạnh khỏe trở về."

"Ừ, đi đi, bác cũng không quản."

Thật sự dễ đồng ý như vậy?

Khương Sáp Kỳ trong lòng loạn thành một đoàn.

Điều này biểu thị cho điều gì?

Cuộc sống vốn dĩ không đơn giản nha.

"Mẹ." Bùi Châu Hiền bỗng lên tiếng.

"Ừ." Bùi phu nhân hờ hững trả lời.

"Con thực sự có thể đi sao?"

"Đi luôn cũng được."

Thời điểm Bùi phu nhân lên tiếng xong. Trong phòng khách nhất thời chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Bùi Châu Hiền siết chặt nắm tay. Mơ hồ để mặc móng tay đâm sâu vào da thịt.

Có cần thiết phải làm vậy không? Có cần thiết phải đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy không?

"A, Châu Hiền, hộ chiếu và đồ dùng cá nhân của chị ở đâu? Chúng ta mau chuẩn bị đồ đạc thôi." Vờ như kẻ ngốc không hiểu chuyện, Khương Sáp Kỳ lay lay Bùi Châu Hiền.

Mò mẫm tìm điểm tựa để đứng dậy. Bùi Châu Hiền khẽ đáp: "Ở trong phòng chị."

Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi. Bùi phu nhân tiếp tục thản nhiên uống trà.

***

"Mẹ, con đi đây."

Mang theo vali đựng đồ đạc, mặc dù biết điều này sẽ không bao giờ xảy ra, thế nhưng Bùi Châu Hiền trong lòng vẫn ôm theo khát vọng...

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên nàng xa nhà.

Nàng chỉ tha thiết mong một câu dặn dò: "Nhớ về sớm", hay đại loại gì cũng được.

Nhưng không.

Bùi phu nhân thanh âm vô cùng vui vẻ: "Đi thoải mái a, cần hỗ trợ cứ liên lạc với ba con. Nhưng mẹ nghĩ có lẽ con không cần đâu, bởi con thông minh như vậy. Chắc sẽ có 'cách' kiếm tiền mà nhỉ."

"Mẹ kiếp." Khương Sáp Kỳ chửi thầm, cậu chủ động nắm lấy tay nàng. "Châu Hiền, mau đi thôi, đừng ở đây nghe mẹ chị nguyền rủa nữa."

Bùi Châu Hiền nén nước mắt. Nàng vẫn như cũ kiên nhẫn khom lưng chào: "Mẹ giúp con chuyển lời tới ba và Tư Hiền..."

Bùi phu nhân chen ngang: "Biết rồi."

***

Thực sự. Người ngoài như Khương Sáp Kỳ còn có thể cảm nhận được sự hân hoan của Bùi gia khi Bùi Châu Hiền chủ động rời đi.

Giống như cả nhà họ vừa vứt được một cục nợ vậy.